Viết

Thời gian này, ham muốn viết trong cô đã trở lại. Thường xuyên những con chữ chạy ràn rạt trong đầu song song cùng ý nghĩ. Mỗi việc diễn ra, mỗi lượt quan sát, mỗi thu nhận nhỏ từ cuộc sống đều nhanh chóng biến thành câu chữ cuồn cuộn chảy trong đầu cô. Thật tiếc nếu những khoảnh khắc ấy đến mà cô chưa kịp ghi lại. Chữ nghĩa, ý tứ sẽ nhanh chóng biến mất không dấu vết, chỉ còn vài gạch đầu dòng khô khan. Không, cần phải nắm lấy những khoảnh khắc đó, vì nó chẳng dễ dàng tìm đến lần nữa. Tất cả sẽ qua đi thật nhanh, như chớp mắt, như nhịp thở vậy…Có lẽ do vốn từ ngữ của cô còn nghèo nàn nên đôi khi chưa thể diễn đạt đủ đầy ý nghĩ của mình ra ánh sáng. Tránh sao khỏi sự lặp, sự nhàm. Chỉ còn cách duy nhất để tốt hơn mỗi ngày là sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, chú tâm quan sát, nhiệt thành học hỏi và chăm chỉ viết rồi viết.

Cô thấy việc viết giống như đi vào chùa hoặc vào nhà thờ. Vào chùa, cô hay thẩn thơ nhìn ngắm phong cảnh và tận hưởng sự tĩnh lặng của chốn linh thiêng. Khi ấy, lòng cô dịu lại, lành hiền, biết đủ. Có chắp tay cầu khấn thì chỉ là mong ước bình an và sám hối thành thật. Còn vào nhà thờ, cô được ngước lên nhìn Chúa với niềm tin thánh thiện, được xưng tội để có thể gột rửa sai trái, lỗi lầm mình gây ra. Cả hai trạng thái ở chùa và ở nhà thờ đều là thanh thản và tin cậy. Đúng, viết cho cô sự thanh thản hơn khi được thỏa thuê giãi bày, xưng tội và sám hối. Những con chữ lót thảm cỏ xanh cho cô bước, kiên nhẫn nâng đỡ cô đi qua những chênh chao, mỏi mệt. Và cũng chính những con chữ ấy đã giúp cô có thể nhìn nhận để hiểu đúng mình.

Mỗi khi buồn đau, tuyệt vọng, trong đầu cô vẫn còn một điểm tựa: Viết! Viết như ngọn đèn thắp lên, soi vào bóng tối cho sáng rõ mọi ngóc ngách tâm hồn còn âm u, mộng mị. Điều quan trọng là phải viết từ ý nghĩ, phải là chính mình, không đắp lên trang giấy những thứ hào nhoáng, giả tạo. Và như thế mà cô được sống một cuộc đời thi vị và trọn vẹn như cô đang là.

Cô cũng tự hiểu, cô không viết để chữa lành cho ai. Đơn giản viết chỉ vì muốn viết, viết cho chính mình. Dặn dò, nhắc nhở, ủi an, khích lệ chính mình. Và cô chia sẻ với mọi người những gì mình viết bằng sự chân thành vậy thôi. Cô không ảo tưởng sứ mệnh, không tham vọng gánh vác. Bởi cô chỉ là một con người nhỏ bé vẫn đang phải trải qua bao vật lộn đời sống. Cô nào có thể chữa lành cho ai khi chính cô còn loay hoay chữa mình chưa nổi. Cô viết để bày tỏ lòng yêu thương khi thấy vạn vật quá đẹp đẽ. Và quan trọng hơn, viết giúp cô dũng cảm đối diện với sự thật, thấy ra khuyết thiếu để chỉnh sửa mình, và sống trọn vẹn cùng hiện tại với cái ta không ảo tưởng. Phải, cô không đủ sức viết để chữa lành cho ai và chưa bao giờ có ý định đó. Bởi cô hiểu, chỉ mình mới có thể tự chữa lành cho mình, không ai có thể thay mình làm việc đó.

Cụm từ “chữa lành”, nếu không hiểu thấu đáo mà cứ lạm dụng nó, có thể sẽ phản tác dụng. Giống như thuốc giảm đau, chỉ chữa được phần ngọn, còn nguồn cơn vẫn ở đó, bị bỏ quên và âm ỉ mãi.

Published in: on 25/08/2025 at 10:05 Sáng  Gửi bình luận  

Bài viết cũ

Hôm nay được chị Mỹ gửi lại cho bài viết này, thấy có chút bâng khuâng. Bài mình viết từ 2008, tính đến giờ là đã 17 năm rồi. Nhớ những ngày trẻ rong ruổi viết bài khắp nơi. Trong đó mảng trường học cũng viết rất nhiều. Không nhớ cụ thể có bao nhiêu ngôi trường mình đã ghé đến.

Published in: on 28/02/2025 at 12:56 Chiều  Gửi bình luận  

Tổng kết 2024 – Sách đã đọc

Tạm thời nhớ được 18 cuốn sách mình đã nghe/đọc trong năm 2004, những cuốn vừa nghĩ tới là nảy ra luôn nên gom trước. Còn các cuốn đọc/nghe xong rồi mà không nhớ hay đang dở dang thì sẽ list sau. Chưa khi nào ngồi tổng kết năm kiểu năm nay đọc được bao nhiêu cuốn sách, hôm nay thử note lại tí thôi. Bởi đọc bao nhiêu không thành vấn đề, mà thực sự lĩnh hội, thấm thía được gì mới là điều cần thiết để tâm.

Published in: on 24/12/2024 at 5:00 Chiều  Gửi bình luận  

Trường huyện

Phượng đã chớm xòe những nụ hoa rực màu đỏ chói, những tán lá xanh theo nhau xà xuống mái ngói nâu loang lổ rêu. Tôi bước chậm theo dãy hành lang vắng, nhìn qua từng cánh cửa gỗ xanh của các lớp học, không gian yên ắng quá! Cảm giác xôn xao thân quen vẫn rất gần đâu đây, mới hôm qua thôi trong những căn phòng kia còn vang lên tiếng nói cười ròn rã, vậy mà hôm nay bàn ghế đã im lìm. Thế là tôi lại trở thành người cán bộ thủ thư nhàn rỗi.

Ngày hè đến, lớp lớp học sinh cùng xếp sách vở lại chuẩn bị cho kỳ nghỉ hứa hẹn nhiều thú vị. Chỉ có tôi, đã bao năm rồi trải qua những ngày hè lặng lẽ, là không bao giờ mong chờ mùa hạ về. Dù những ngày nghỉ hè đó tôi vẫn thường xuyên cùng các bạn đồng nghiệp đến trường tiếp tục công việc xử lý sách, nhưng sự vắng vẻ khiến tôi thiếu hẳn hào hứng. Dù cho có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi, để chăm sóc gia đình, có thể thoải mái làm những việc riêng tư… nhưng cảm giác trống vắng cứ quấn lấy, khiến lòng dạ thật nôn nao, hệt như tâm trạng ngày nào tôi rời trường phổ thông trung học…

Tôi làm thủ thư trong một ngôi trường huyện – ngôi trường nằm ngay ngã ba rẽ vào phố núi. Tốt nghiệp trung cấp thư viện, tôi may mắn được về đây công tác, được gần nhà và được làm việc tại nơi tôi hằng mơ ước. Mỗi ngày đi làm, tôi thỏng thả đạp xe trên những con dốc dài mờ sương, ngắm từng nhánh cỏ hoa còn ngái ngủ bên đường. Tôi thường đi sớm để được thảnh thơi hòa mình vào thiên nhiên quang đãng, trong lành, tiếp thêm năng lượng cho một ngày làm việc hiệu quả. Có nhiều em học sinh cũng đến trường sớm như tôi, từng tốp học sinh đi bộ với cặp sách trên vai vừa đi vừa tíu tít cười đùa… Tôi thấy được ở đó tuổi thơ của tôi, thời học sinh đầy thơ mộng hồn nhiên, sống với thế giới trong trẻo của bàn ghế, sách vở không chút muộn phiền.

Không như độc giả vào thư viện khi cửa đã mở, thủ thư đã ngồi ở đó và những cuốn sách đã sẵn sàng từ lâu, người thủ thư phải là người đầu tiên bước vào thư viện, bắt đầu tất cả để khởi động một ngày làm việc mới. Tôi đã thật quen cái không gian im ắng sớm mai với những dãy bàn còn vắng vẻ, những giá sách nằm  lặng im như chưa dứt khỏi cơn mê đêm trước. Mở tung cửa cho ánh sáng tràn vào đánh thức căn phòng, tôi đã lại thấy hương sách quen lan tỏa. Sự phấn khởi trong tôi từ những điều nhỏ bé như thế được tích tụ dần dần thành tình yêu sâu đậm với nghề. Và tôi biết tôi chỉ muốn làm một thủ thư giản dị chứ không muốn làm một việc gì khác nữa, dù trong con mắt nhiều người công việc của tôi thật tẻ nhạt. Có lẽ để có thể yêu nghề người ta phải thực sự sống với nó bằng tất cả niềm vui, nỗi buồn, sự tận tụy, cống hiến với tinh thần tự nguyện nhất.

Trường huyện không có nhiều trang thiết bị như các trường tỉnh, thành phố. Nơi tôi làm việc chỉ có hai máy tính cũ dành cho cán bộ xử lý sách và lưu giữ tài liệu. Học sinh trường huyện cũng không có nhiều cơ hội được tiếp cận với các nguồn thông tin khác nhau, nên thư viện chính là nơi các em thường tìm đến nhất. Những học sinh nơi đây lại có ý thức học tập rất cao, các em chủ yếu là con em cán bộ công nhân viên chức trong huyện và một số là con nhà nông với ruộng nương cày cấy nên đa phần là chăm ngoan, học giỏi. Trường chuyên này là nơi để các em rèn luyện khả năng nổi trội của mình trong các môn học với mong ước được vào các trường đại học, được tham dự những cuộc thi của huyện, của tỉnh… để tiếp tục con đường khám phá tri thức dài lâu. Ngoài thời gian học trên lớp, các em thường rủ nhau vào thư viện đọc sách để nâng cao kiến thức, củng cố lại những bài đã học, tìm tài liệu ôn luyện cho kỳ thi sắp tới. Thường những sách tham khảo và sách truyện được các em mượn nhiều nhất. Còn mỗi khi có các cuộc thi tìm hiểu sự kiện lịch sử, những tấm gương anh hùng… thì những sách có chủ đề liên quan được các em thi nhau mượn rồi truyền tay nhau chép lại những dẫn chứng cần thiết cho bài dự thi của mình. Ý nghĩa công việc của chúng tôi là được thấy các em đến thư viện mỗi ngày, nâng niu thẻ mượn và tấm phiếu yêu cầu trên tay, ánh mắt ngời sáng mong chờ từng cuốn sách. Tôi cảm thấy như chính mình đang mang đến cho các em niềm vui được khám phá, học hỏi đó, và tôi thầm nhủ cần phải làm tốt hơn nữa công việc của mình. Tôi thường xuyên tham khảo thêm các sách chuyên môn, tích cực tham gia các lớp tập huấn ngắn hạn về nghiệp vụ thư viện, cập nhật thông tin mới về chuyên ngành của mình để có thể nâng cao hơn kỹ năng xử lý sách, nắm vững hơn đường đi của sách từ lúc bổ sung cho đến khi tới tay bạn đọc. Tôi cũng tranh thủ thời gian đọc những sách có trong thư viện mình đế có thể trả lời những câu hỏi của các em về chủ đề, nội dung sách mà các em cần, hướng dẫn các em lựa chọn sách đúng phương pháp nhằm đem lại hiệu quả cao và tiết kiệm thời gian, công sức cho học sinh. Làm cán bộ thủ thư, nhưng tôi cũng được các em gọi là “cô giáo”. Cảm giác của tôi những lúc ấy thật hạnh phúc và càng thêm yêu nghề, yêu công việc tôi đã gắn bó suốt 18 năm nay.

Tôi còn nhớ vào một ngày cách đây 8 tháng, đó là ngày khai giảng của trường tôi. Hôm ấy tôi vui lắm vì đã được trở lại nhịp sống sôi động sau bao ngày hè vẳng tiếng giảng bài đều đều trong các lớp học, vắng tiếng nô đùa trong những giờ ra chơi… Nắng hôm đó chan hòa, óng như mật, sân trường nở rộ những khóm cúc vàng như từng đốm nắng nhảy nhót vui nhộn. Những em học sinh xúng xính trong bộ đồng phục mới xếp hàng đều tăm tắp đi vào khu vực có biển hiệu ghi tên lớp mình. Tiếng trống giục rộn rã, tiếng hát quốc ca hào sảng, lời tuyên thệ của học sinh hứa hẹn một năm học mới thu được nhiều kết quả cao… khiến tôi rưng rưng xúc động nhớ lại thuở học trò ngày nào.

Như bao năm khác, tôi cùng các bạn đồng nghiệp mặc áo dài tập trung ở phía trái khán đài. Nhìn xuống sân trường rợp cờ hoa, rợp áo trắng và những khuôn mặt xinh tươi, tôi phấn chấn và mừng vui như mình chính là một học trò được đi học vậy. Bỗng nhiên có một tiếng nói nhẹ vang bên tai tôi “Cô, cô ơi”. Tôi quay lại, một em học sinh đang đứng phía sau, khẽ kéo lấy tà áo tôi và đặt vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ, cô bé chỉ kịp nói “Em tặng cô” và chạy nhanh vào đám đông học sinh vẫn đang đứng ngay hàng thẳng lối chuẩn bị tiến vào lớp nghe cô giáo dặn dò kế hoạch học tập sau giờ khai giảng. Tôi bất ngờ quá, không kịp nói gì với em, ngẩn ngơ mất một lúc. 

Sau đó đọc tấm thiệp của em tôi mới nhận ra đó là Thu Trang, học sinh lớp 8B đã từng nhờ tôi hướng dẫn tìm tài liệu vào năm học trước. Em viết cho tôi một mẩu giấy nhỏ với lời cảm ơn chân thành vì tôi đã giúp em hoàn thành xuất sắc bài dự thi tìm hiểu về tấm gương người tốt việc tốt và giành được giải nhất toàn Tỉnh. Một chiếc khăn mùi xoa thơm ngát hương nhài. Cảm giác của tôi khi áp chiếc khăn vào má thật ấm áp. Không ngờ công việc thầm lặng của tôi còn được các em nhớ tới. Tôi lại càng thấy có thêm động lực để đi tiếp trên con đường mình đã chọn, dù con đường đó không hẳn đã bằng phẳng, không thực sự đem lại cho tôi một cuộc sống đủ đầy.

Hết giờ làm việc, tôi đóng cửa phòng đọc lại và đi một vòng trong khuôn viên. Gặp anh bạn đang lặng lẽ bước ra từ Khoa Toán dãy nhà C cuối sân trường, cũng cảm nhận được nỗi trống vắng từ anh. Chợt thấy vương trên mặt đồng nghiệp mình những nếp nhăn chớm đến, dấu vết của thời gian hằn lại sau những đêm soạn giáo án, những buổi sáng dậy sớm chấm bài, nỗi buồn khi phải xa học trò mình khi kết thúc năm học… Người giáo viên thường được ví như người chèo đò đưa từng lứa học sinh sang sông, rồi biết ai có nhớ quay lại bến sông ngãy cũ… 

Bỗng nao nao buồn vì thời gian trôi đi nhanh quá, chẳng mấy chốc mình cũng lại phải rời xa ngôi trường thân thương, rời xa phòng đọc gần gũi với sách báo và các bạn đọc hồn nhiên. Nắng đã xuống đến những khóm hồng lúp xúp mọc trước cửa các lớp học. Nhìn lại tất cả một lần nữa, hứa với lòng mình sẽ cố gắng làm tốt nhất những gì có thể, để không bao giờ phải ân hận khi rời xa các em.

Published in: on 29/10/2024 at 2:45 Chiều  Gửi bình luận  

Sách ghé ngang đời tôi

1. Thấy lại ảnh một số cuốn sách mình từng chụp những ngày dọn giá sách năm nào, trước khi trao chúng đi mình đã lưu giữ hình hài của chúng. Một số lượng không ít các cuốn mình đã tặng lại cho những tủ sách vùng xa, hy vọng chúng có một đời sống mới không quá ế ẩm đìu hiu và buồn tẻ.

2. Bản thảo kinh Qur’an (Indonesia, Java) ra đời thế kỷ 13 AH (thế kỷ 19 CN) đang trưng bày tại Bảo tàng Nghệ thuật Hồi giáo Qatar. Sách in bằng mực và màu nước đục trên giấy châu Âu. Do độ ẩm cao trong khu vực, chỉ còn lại một số ít bản thảo kinh Qur’an từ Đông Nam Á, có niên đại trước thế kỷ 13 AH (thế kỷ 19 CN). Các bản sao kinh Qur’an được tạo ra ở Java đặc biệt đa dạng về phong cách trang trí theo vùng, mỗi bản phát triển từ các trường phái nghệ thuật khác nhau. Các bản thảo chủ yếu được in từ giấy châu Âu nhập khẩu hoặc giấy Dluwang (được sản xuất tại địa phương từ vỏ cây dâu tằm đập dập).

3. Không chỉ học hỏi những thứ mình theo đuổi và quan tâm, mà còn sẵn sàng tìm hiểu cả những lĩnh vực mình không hiểu rõ và chưa từng tham gia… đó là cách hướng mình tới lối tư duy rộng mở và không định kiến.

4. Folio (sách một trang) với thư pháp được viết bởi Mir ‘All Heravi bằng mực, màu nước đục và vàng trên giấy. Bản sách này ra đời từ thời kỳ Safavid, giữa thế kỷ 16.

5. Dạo này yêu nấu ăn hơn xưa vì khi nấu nướng mình được thư giãn và tự do hoàn toàn. Mình đã có một số ý nghĩ như sau về việc ăn và nấu:

– Niềm vui nấu nướng chứa trong nó rất nhiều sự dễ thương và vô tư. Khi ta nấu nướng, tâm trí ta chỉ tập trung vào món ăn để làm sao chúng được ngon lành nhất. Nấu ăn trong chánh niệm giúp ta cởi bỏ được những lo toan bộn bề còn vướng đâu đó trong lòng. Và ta duy trì được sự mềm mại tươi trẻ nhờ nấu nướng mỗi ngày.

– Mỗi lần sơ chế các thứ thì tinh thần luôn thư giãn. Tận hưởng cảm giác vào bếp như vậy nên chẳng bao giờ than vãn rằng nấu nướng là vất vả. Đó thực sự là một cuộc dạo chơi!

– Ăn không chỉ để tồn tại. Ăn là sự tận hưởng rất riêng của từng cá nhân. Hạnh phúc ấy mỗi người sẽ cảm nhận theo cách của mình. Và ta cũng có cách cảm nhận theo cách của ta.

– Lời nói ra, thứ ăn vào… đều do bản thân ta quyết định. Ta nói những điều ta muốn hoặc ta cho là nên để giữ gìn hòa khí. Ta ăn những món ta thích hoặc ta cho là cần để duy trì sức khỏe. Ta có toàn quyền để làm việc đó, vậy hãy làm cho tốt để khỏi phí phạm cái quyền ấy đi.

– Đôi khi ta ngồi ngắm các nguyên vật liệu, nghĩ về nguồn gốc tạo nên chúng, nghĩ về những người làm ra chúng… lòng tràn ngập cảm giác biết ơn.

6. Cuối tuần đọc thơ Lưu Quang Vũ, nghe nhạc không lời và dọn nhà. Sách mua ở nhà sách Tiền Phong Tây Sơn từ năm 2002. Chất lượng giấy không ổn nên chữ mặt sau in rất rõ lên mặt trước. Nếu là bây giờ thì mình sẽ không chọn mua một cuốn sách có giấy kém chất lượng như vậy.

“Câu chuyện này rồi sẽ dễ quên thôi
Chúng ta gặp nhau quá muộn trong đời…”

7. Một cuốn sách giúp bạn nắm bắt các nội dung cơ bản và nổi bật nhất của đạo Hồi. Mình lấy từ nhà thờ Hồi giáo lớn nhất của Qatar.

8. Một cuốn sách dày bìa cứng đẹp mình ở gặp Virgin và chụp lại vì thấy cưng. Mình đoán nội dung cũng thú vị và hình ảnh sẽ chill lắm. Đôi khi người ta hay bị vẻ ngoài lôi cuốn mà.

9. Tháng 7 vừa qua mình được tặng quà là cuốn sách “Đạo – Con đường không lối” của Osho. Mình chưa bao giờ đọc cuốn sách nào của Ohso, lần này sẽ đọc trọn vẹn để xem cảm nhận mình ra sao và những bài học rút ra được từ cuốn sách là gì. Sẽ chia sẻ khi nào đọc xong nó.

10. Một cuốn sách mình đọc từ 2019, viết dựa trên nhân vật có thật trong lịch sử là cô Tư Hồng. Đây là người phụ nữ lập công ty đầu tiên xứ Bắc và là người phá thành Hà Nội. Câu chuyện diễn ra trong bối cảnh miền Bắc cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, chủ yếu ở Hà Nội, Nam Định và Hải Phòng.

11. Món quà anh Norah tặng từ nhiều tháng trước mà tới tháng 6 vừa rồi mình mới được cầm trong tay. Mình đã đọc anh trên blog nhiều rồi, thậm chí cuốn “Cơ trưởng từ buồng lái” này mình đã nghe một số phần trên Fonos nên cũng khá rõ nội dung. Nói chung giọng văn anh thú vị lại đào sâu về lĩnh vực bay nên độ cuốn hút của sách thì không phải bàn. Mình sẽ nhấm nháp thư thả dần từng trang để ngấm nó kỹ hơn. Còn cuốn “Cổ mỹ từ” là của bạn anh thì phải, mình sẽ nêu cảm nhận sau khi đọc nó nếu có thời gian.

Published in: on 28/10/2024 at 1:53 Sáng  Gửi bình luận  

Sách của GS. Phan Văn Trường

Nghe Giáo sư Phan Văn Trường nói chuyện hay đọc sách của ông, luôn thấy cái dí dỏm thông minh và chân thành. Mình có thói quen nghe sách nói mỗi khi lái xe. Quãng đường có giọng nói thủ thỉ bên tai trở nên thú vị và thêm ý nghĩa. Đang nghe “Cơn lốc quản trị” và đôi khi lại bật cười vì nghe tác giả kể về những câu chuyện đời mà ông từng kinh qua theo cách thật dễ thương mà cũng vô cùng lợi lạc. Còn hai cuốn sách giấy “Một đời quản trị” và “Một đời thương thuyết” mình cũng đang nhẩn nha đọc, hứa hẹn mùa hè năm sau thì xong ☺️.

Published in: on 11/10/2024 at 2:07 Sáng  Comments (2)  

Đọc hồi ký của bà Xuân Phượng

Vậy là tôi đã hoàn thành việc nghe hai cuốn hồi ký của bà Xuân Phượng trên Fonos là “Gánh gánh gồng gồng” và “Khắc đi khắc đến”. Hai cuốn sách rất đáng để đọc (nghe) bởi hành trình của người phụ nữ ấy thật đáng khâm phục. Có nhiều đoạn khiến tôi xúc động hoặc bật cười. Có nhiều bài học tôi rút ra được sau từng câu chuyện bà Phượng kể. Từ ngày bà còn là cô bé con 16 tuổi bước vào cuộc kháng chiến trường chinh tập đi chân không hành quân đến tứa máu, đến khi bà 85 tuổi mở phòng tranh Lotus. Bà kinh qua không biết bao công việc, từ kỹ thuật viên thuốc nổ đến y tá, từ phiên dịch tiếng Pháp, phóng viên đến đạo diễn phim… Sau cùng, khi đã về hưu, bà lại bắt đầu một hành trình mới đầy gian nan nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ là chắp cánh cho các bức tranh, ảnh của các nghệ sĩ Việt Nam bay đi khắp toàn cầu. Rồi giờ đây bà xuất bản hồi ký, sau đó dùng chính giọng đọc của mình để đọc trên Fonos cho độc giả nghe. Giọng bà đọc sách chân thật và cuốn hút hơn mọi giọng MC chuyên nghiệp, đơn giản vì bà là nhân vật chính. Một hành trình đời người bền bỉ và ý nghĩa 95 năm thật đáng nể! Không hề uổng phí hai thẻ Fonos của tôi, vô cùng tuyệt vời!

Đạo diễn – nhà văn Nguyễn Thị Xuân Phượng sinh năm 1929, trong một gia đình trung lưu ở làng Nham Biều, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế. Bà Xuân Phượng đã thực hiện hàng loạt phim tài liệu nổi tiếng như Việt Nam và chiếc xe đạp (1974), Tôi viết bài ca hồi sinh (1979), Khi tiếng súng vừa tắt (1975), Khi những nụ cười trở lại (1976), Hai tiếng quê hương (1978)… Về hưu năm 1988, bà sang Pháp làm nghề dịch phim và năm 1991 trở về Việt Nam mở phòng tranh Lotus. “Gánh gánh gồng gồng” xuất bản vào năm 2020 đã đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh. “Khắc đi khắc đến” vừa ra mắt bạn đọc năm 2024 cũng thu hút được sự quan tâm lớn của độc giả yêu mến bà.

Published in: on 08/10/2024 at 12:40 Sáng  Gửi bình luận  

Sau cơn bão

Đã từng nghĩ mình không đủ sức qua nổi bão giông. Nhưng khi bão tan, nhìn lại, mọi thứ đều trở nên sáng rõ và bình yên đến lạ lùng. Rồi mọi đau khổ cũng sẽ chỉ là đốm tàn nhang nhạt mờ trên gương mặt thời gian.

Cuộc đời thật đẹp, con người thật dễ thương, thời gian tôi sống thật ý nghĩa! Sau những lo toan và buồn phiền, tôi ngồi xuống và nghĩ về đời mình. Tôi luôn thấy sau cơn bão mọi thứ trở nên bình lặng và dễ chịu hơn. Có lẽ bởi tâm hồn mình qua bao xô dạt gió mưa, khi được trả về với khu vườn dịu êm nắng sớm, sẽ cảm nhận rõ hơn giá trị của những phút giây đang trôi qua bình thường.

Yêu những thứ bình thường và tận hưởng một không gian bình thường quen thuộc, là niềm hạnh phúc lúc này của tôi. Tôi còn có thể đòi hỏi gì thêm nữa?

Published in: on 28/09/2024 at 2:44 Chiều  Gửi bình luận  

Nhật ký viết tay

Quay trở lại viết sổ nhiều hơn vì giờ đây mắt quá tải đôi khi đòi đình công. Chữ thì xấu điên đảo và tay đưa bút cứ cứng quèo. Coi như là một công đôi ba việc: Thư giãn mắt mà vẫn được viết, rèn tay dẻo hơn và dùng hết số sổ mua sẵn đang chờ. Sau này rảnh thì sẽ đọc mớ chữ lùng bùng này để máy biến chúng thành text rồi thích lưu vào đâu thì lưu.

Published in: on 06/09/2024 at 6:16 Chiều  Gửi bình luận  

Thu nhập thụ động

Thời gian gần đây tôi nghĩ nhiều về “thu nhập thụ động”. Đáng ra tôi phải nghĩ về chúng từ ngày xưa cơ, giờ cũng hơi muộn rồi đó. Nhưng muộn còn hơn không. Bắt đầu từ việc nhìn lại thực trạng tài chính của mình nhé! Hiện tôi có nguồn thu nhập thụ động khá khiêm tốn đến từ cho thuê nhà, viết báo, viết sách, bán sách và làm content. Lúc đầu tôi không nghĩ viết báo và viết sách là thu nhập thụ động, vì cái đó tôi phải lao động vào thời điểm nhất định thì mới ra được tiền. Nhưng thôi cứ xếp vào đây để có thêm ít gạch đầu dòng cho đỡ đơn điệu, và cũng để lấy động lực biến việc viết thành cái gì đó đều đặn, ổn định hơn. Tôi thấy mình hoàn toàn có thể tạo thêm các nguồn thu nhập thụ động khác như đầu tư chứng khoán (dạng an toàn) hay bán thêm những sản phẩm mình tự làm ra (sổ, bưu thiếp, tranh…) rồi sau là kênh YouTube (xa lắm vì mới bay kênh còn gì). Tóm lại là chỉ với một nguồn thu chính là lương thì quả tình không thể đủ, nên tạo ra các nguồn thu nhập thụ động ổn định là điều rất cần thiết với tôi. Còn ước mơ sau này có một chiếc tiệm xinh hay không gian văn hóa thì vẫn còn nằm trong tâm tưởng.

Published in: on 24/06/2024 at 9:25 Sáng  Comments (7)  

Sổ cảm nhận

Gom một số ảnh rải rác chụp cuốn sổ của tôi, dùng để ghi những cảm nhận li ti về cuộc sống và những cuốn sách.

Published in: on 03/05/2024 at 2:24 Chiều  Gửi bình luận  

[Sách] Phát triển và quản lý chương trình dạy học” – Chuyên khảo cần có trong mỗi nhà trường

Như chúng ta đã biết, giáo dục chính là nền tảng vững chắc cho sự phát triển của xã hội. Đất nước muốn phát triển mạnh cần có những công dân đủ bản lĩnh, trí tuệ góp phần xây dựng và thúc đẩy. Theo đó, chúng ta có thể thấy được vai trò của giáo dục, cụ thể hơn là vai trò của các chương trình đạt chuẩn trong hệ thống giáo dục hiện nay. Như vậy, chú trọng vào việc nâng cao chất lượng của chương trình dạy học trong nhà trường là một trong những vấn đề hàng đầu mà chúng ta không thể lơ là…

Sách chuyên khảo “Phát triển và quản lý chương trình dạy học” của PGS.TS. Phạm Thị Hồng Vinh (ấn bản tháng 4/2015) là tín hiệu vui cho thấy chương trình dạy học của nước ta đang ngày càng được quan tâm, đề cao. Sách được biên soạn trên cơ sở nghiên cứu ứng dụng lý luận về xây dựng, phát triển và quản lý chương trình dạy học vào thực tiễn và quản lý giảng dạy trong các trường phổ thông, trung cấp, cao đẳng và đại học.Qua bốn chương, tác giả đã nêu tương đối đầy đủ những khái niệm, gợi ý, hướng dẫn… liên quan đến việc phát triển và quản lý chương trình dạy học, giúp các nhà quản lý giáo dục cũng như giáo viên nắm rõphương pháp, quy trình khi thực hiện các chương trình giảng dạy cụ thể.

Trong Chương 1 – “Phát triển chương trình dạy học”, tác giả đưa ra một số khái niệm (về chương trình môn học, chương trình dạy học, chương trình khung, khung chương trình, các nhà phát triển chương trình dạy học, thay đổi chương trình dạy học, đổi mới, truyền bá và phổ biến…) giúp người đọc hiểu sát các thuật ngữ liên quan và có cái nhìn rõ nét về những nội dung xoay quanh chương trình giảng dạy. Bên cạnh đó, sách đi sâu phân tích: (1) Quá trình phát triển chương trình dạy học với sơ đồ mô tả thông qua sự kết hợp những ý kiến và những thuật ngữ thành một chuỗi biến thiên; (2) Các cấp độ phát triển chương trình dạy học từ lớn đến nhỏ (cấp quốc gia, tỉnh, khu vực trường học, trường học, lớp học); (3) Hoạt động của các nhà phát triển chương trình dạy học bao gồm các dạng hoạt động và những hoạt động cơ bản; (4) Địa điểm hoạt động phát triển chương trình với sự phân biệt rõ giữa phát triển chương trình quy mô lớn với phát triển chương trình quy mô nhỏ ở cấp độ giáo viên. (5) Các mô hình phát triển chương trình dạy học (mô hình bên ngoài và bên trong trường học) với lối trình bày dễ hiểu để người áp dụng dễ dàng thực hiện theo mô hình sách đã hướng dẫn.

Ở Chương 2 – “Xây dựng chương trình dạy học”, PGS.TS. Phạm Thị Hồng Vinh đưa ra: (1) Ba quan điểm cơ bản ảnh hưởng đến việc xây dựng chương trình dạy học là bản chất môn học, bản chất xã hội và bản chất cá nhân; (2) Cơ sở lý luận của xây dựng chương trình với các nội dung cơ bản như hoạt động của dạy học (bao gồm hoạt động thống nhất biện chứng) và bản chất của quá trình dạy học (là tổ chức – điều khiển hoạt động nhận thức của học sinh, căn cứ vào các nhiệm vụ dạy học và cấu trúc cũng như tính quy luật của quá trình dạy học); (3) Các cách tiếp cận xây dựng chương trình gồm cách tiếp cận nội dung, cách tiếp cận mục tiêu, cách tiếp cận phát triển và cách tiếp cận tích hợp; (4) Nguyên tắc xây dựng chương trình cần đảm bảo mục tiêu, chất lượng, hiệu quả dạy học, đồng thời đảm bảo tính khoa học, tính cập nhật, tính khả thi và tính sư phạm của chương trình; (5) Phương thức xây dựng chương trình theo mô hình thiết kế hệ thống thông qua bốn giai đoạn (phân tích nhu cầu dạy học, thiết kế dạy học, thực hiện dạy học và đánh giá); (6) Cách thức xây dựng chương trình theo môđunvới yêu cầu về tính trọn vẹn, tính cá biệt, tính tích hợp, tính phát triển và tính tự kiểm tra; (7) Cách tiếp cậnchương trình dạy học theo năng lực, đưa ra các dẫn chứng nghiên cứu ở trong và ngoài nước nước làm căn cứ khoa học nhằm nâng cao chất lượng, hiệu quả đào tạo trong bối cảnh toàn cầu hóa.

Trong khi đó, Chương 3 – “Quản lý chương trình dạy học” đã đi sâu vào việc: (1) Lập kế hoạch quản lý trường học với các loại kế hoạch có quy mô khác nhau với các bước đi trình tự, khoa học. Song song đó, tác giả cũng đưa ra các phương pháp xây dựng kế hoạch phục vụ chương trình giảng dạy thông qua các hướng dẫn chi tiết; (2) Đưa ra biện pháp tổ chức chỉ đạo thực hiện chương trình dạy học bao gồm các biện pháp tổ chức và các biện pháp chỉ đạo; (3) Kiểm tra và đánh giá thực hiện chương trình dạy học với các nguyên tắc chỉ đạo hoạt động kiểm tra cũng như quy trình kiểm tra theo tuần tự từng bước một. 

Đối với Chương 4 – “Tổ chức quá trình dạy học”, tác giả hướng dẫn người đọc: (1) Xây dựng kế hoạch thực hiện chương trình dạy học bao gồm lập kế hoạch dạy môn học và xây dựng kế hoạch bài học; (2) Thực hiện chương trình dạy học thông qua các cách tiếp cận, xác định những yếu tố ảnh hưởng, định hướng hoạt động của giáo viên, hoạt động của học sinh và xây dựng một số mô hình hỗ trợ chương trình dạy học; (3) Đánh giá chương trình dạy học bằng mục đích cụ thể, tiến hành quá trình đánh giá bài bản, thực hiện các hình thức và phương pháp đánh giá sát thực, khoa học để đưa ra được những kết luận đúng đắn nhằm tiếp tục xây dựng chương trình dạy học ngày càng hiệu quả hơn.

Ưu điểm của cuốn chuyên khảo này là cách trình bày khoa học, dễ tóm lược nội dung và có nhiều sơ đồ, mô hình minh họa. Các vấn đề khô cứng được tác giả đơn giản hóa bằng ngôn ngữ dễ hiểu, dễ nhớ khiến người tiếp nhận không cảm thấy bị áp lực khi áp dụng phương pháp mà tác giả truyền tải. Đáng chú ý, mỗi chương đều có phần câu hỏi và bài tập sẽ giúp chúng ta ngay lập tức được thực hành để vỡ ra các kiến thức vốn chỉ nằm trên lý thuyết. Chỉ với gần 200 trang sách, bạn đọc đã có thể tiếp cận một khối lượng kiến thức có giá trị, có tính thực tiễn. Với những đúc rút đáng giá giàu kinh nghiệm, sách là tài liệu tin cậy, cần thiết cho những người làm giáo dục và quan tâm đến giáo dục tham khảo dài lâu.

Published in: on 19/04/2024 at 3:25 Chiều  Gửi bình luận  

[Sách] Tạp chí Thời nay

Trên giá sách của tôi có cuốn Tạp chí Thời nay, một tạp chí xưa cũ minh chứng cho hoạt động báo chí nước ta trong quá khứ. Thời gian qua đi, những ấn phẩm còn lại. Tờ Thời nay mà tôi sở hữu xuất bản từ năm 1965 ở Sài Gòn với giá 10đ. Có thể chỉ là những mảnh giấy cũ với người khác, nhưng lại là thứ đáng quý đối với tôi. Bởi đây không chỉ là giấy, đây là chứng tích thời gian, nơi lưu giữ một nhịp thở thời đại. Đôi khi tôi cũng thích được sống thử một khoảnh khắc nào đó mà tôi không được chứng kiến trực tiếp, thì đây chính là cơ hội cho tôi được tận hưởng điều đó.

Published in: on 18/04/2024 at 4:12 Chiều  Comments (4)  

[Sách] Bạch dạ hành

BẠCH DẠ HÀNH của HIGASHINO KEIGO là cuốn sách trinh thám mình đọc từ năm 2017. Sách dày 586, kể về hành trình phá án lắt léo nhưng sâu hơn là lột tả nội tâm đầy bí ẩn, giằng xé, ám ảnh, day dứt của những con người mang trong mình cả thiện ác lẫn lộn.

Nhân vật chính là con trai ông chủ tiệm cầm đồ bị sát hại (tên Ryoji) và con gái nghi phạm giết chết ông ta (tên Yukiho). Truyện nhiều tình tiết bất ngờ, không thể đoán trước được điều gì. Cái kết diễn ra chóng vánh và tàn nhẫn khiến người đọc hoang mang, hụt hẫng. Nhưng như vậy có lẽ là chuẩn đời, hợp logic và hợp không khí màu xám của truyện.

Chưa có cuốn sách nào mình phải bỏ công ra vẽ sơ đồ như cuốn sách này. Tên Nhật dài ngoằng khó nhớ, nhân vật nhiều, quan hệ chồng chéo, phức tạp. Nhưng phức tạp cũng khiến mình thêm tò mò hứng thú, nhất là lúc vừa đọc phải vừa ghi sơ đồ ra rồi nghiền ngẫm, đối chiếu mới hiểu kỹ được các tình tiết và mạch truyện.

Bạch Dạ Hành là một cuốn sách đáng đọc, mà như người em cho mình mượn sách nói: Đã đọc bản e-book nhưng sau đó vẫn mua sách giấy chỉ để thể hiện sự trân trọng đối với tác phẩm này!

Published in: on 14/04/2024 at 8:51 Chiều  Comments (2)  

[Sách] Bóng ma ở Lexington

Xin chia sẻ với các bạn một cuốn sách mình đã đọc và viết đôi dòng cảm nhận từ năm 2008. Thời gian trôi nhanh quá, ngoảnh đi ngoảnh lại đã 16 năm kể từ khi đọc cuốn sách này. Vậy mà cảm giác trong mình cứ như vừa gấp lại cuốn sách ấy ngày hôm qua.

Mình bắt đầu đi vào “Bóng ma ở Lexington” của Murakami Haruki với tâm trạng vừa phải, không kỳ vọng nhiều như lần đọc “Rừng Nauy”. Cho đến lúc gấp sách lại rồi, vẫn chưa hiểu cảm giác thực của mình là gì. Tất cả cứ trôi miên man, không định hình, không cụ thể.

Ngay từ trang bìa, trình bày có chủ ý của Trần Hoàng Chi đã cho ta thấy một sự hỗn loạn âm thầm. Và khi đọc xong rồi thì đúng là thế, cảm thấy như có những sự xáo trộn âm thầm ngay trong những không gian tưởng chừng rất tĩnh lặng nhất.

Cảm nhận khi đọc xong “Bóng ma ở Lexington” là một mùa đông xam xám, không mặt trời vàng rực, không cỏ cây biếc xanh. Ngay cả khi bước vào “Vườn cỏ buổi chiều cuối cùng” của chàng sinh viên cắt cỏ, có cỏ mượt và những cơn nóng vì nắng chiều, thì những cơn gió đông với tiết trời quạnh quẽ vẫn không thoát khỏi tâm trí mình.

Truyện ngắn trong này mình không thích nhất có lẽ là “Chuyện bà cô nghèo khó” và nếu phải chọn thêm một truyện nữa thì sẽ là “Đường cây xanh ở Sydney”. Vì sao ư? Có thể vì mình đã chán ngắt những câu thoại về bà cô nghèo khó anh bạn trai đang cõng trên lưng một cách vô hình, chán ngắt luôn cả khu phố xác xơ tẻ nhạt ở nước Úc. Tuy nhiên đoạn kết của “Đường cây xanh ở Sydney” cũng khiến mình mỉm cười đôi chút khi hình dung ra anh thám tử tư tiền thừa “muốn mứa” đang ngồi nghe Glen Gould trong căn nhà thuê xập xệ vắng vẻ.

Những câu chuyện kết thúc cứ như là một bước chân dừng tạm ở đâu đấy. Không cảm thấy được đó là cái kết thúc khép lại ý gì đấy rõ ràng. Cứ lơ lửng, bỏ ngỏ và như là phải tiếp một chặng nữa mới có thể kết thúc được. Ấy thế mà lại kết thúc, làm mình đôi khi hẫng một cái nhưng cũng có thể nhanh chóng thích nghi ngay.

Nhưng rõ ràng là không thể quay trở lại thực tại liền được. Có thể vì ngòi bút sắc của Haruki có tài lôi kéo người đọc đến mê hoặc. Cứ khiến người ta bị rơi vào không gian ấy mà không lý giải được nhiều những thứ xung quanh đang diễn biến ra sao… Nhưng làm ơn đừng nhớ những tiệc tùng trong đêm hay những giấc ngủ dài 2-3 tuần của bố con Casey trong căn nhà gỗ đóng cửa kín bưng làm gì, ám ảnh và cũng hơi rùng mình đấy!

Cái mình học được nhất khi đọc truyện ngắn này có lẽ là sự thẳng thắn. Mình thích những câu nói thẳng tắp trong truyện, thích những suy nghĩ của những nhân vật phụ và cả nhân vật chính, cứ như nó đang trôi từ lòng dạ ra không một chút vướng mắc, không chút băn khoăn. Đọng lại trong đầu óc mình lúc này là một chàng trai hiền lành, tốt bụng tuy cuộc sống có phần hơi tẻ nhạt nhưng cũng gợi lên cho người đọc những tự vấn rất thật.

Nếu ai hỏi mình rằng thế có nên đọc quyển này không thì mình sẽ trả lời rằng bạn hãy đọc. Chúng ta đang rất cần có những lời nói thẳng, nói thật, nhưng suy nghĩ tinh tế, những cái nhìn thấu đáo về lối sống, về con người. Và ta sẽ học được về sự thẳng thật đó khi đọc “Bóng ma ở Lexington”.

Published in: on 11/04/2024 at 9:41 Chiều  Gửi bình luận  

[Phim] Siêu nhí karate

Trung tâm Chiếu phim Quốc gia, một buổi tối đông nghẹt người. Chẳng phải ngày cuối tuần mà sao dân tình đi xem đông thế? Hỏi câu này đồng nghĩa với hỏi chính mình vì sao đi xem. Thích thì đi, có thế cũng hỏi ☺️.

Phim đợt này nghèo nàn quá! Giữa “Siêu đặc vụ”, “Chiếc hộp kỳ quái”, “Tiểu thuyết bí ẩn” và “Siêu nhí karate”, chúng tôi chọn tên phim cuối cùng. Nghe cái tựa không được hấp dẫn cho lắm, chắc lại đánh đấm kiểu Tàu chứ chả gì khá hơn. Nhưng tôi đã quán triệt phải thay đổi tư tưởng trong việc lựa chọn phim, kể từ lần xem “Cẩm y vệ”.

Chúng tôi vừa khua cơm vừa xem nốt Thể thao 24/7 rồi lên đường với hai chiếc vé rung rinh trong túi. Lần này lại được ngồi trong rạp số 2 có màn hình vĩ đại, gợi nhớ lần xem phim “2012 – Năm đại họa”. Sau vài màn quảng cáo giải trí, siêu nhí cũng xuất hiện. Cậu bé da đen, tóc tết từng lọn nhỏ cùng khuôn mặt thông minh tinh nghịch đã làm tôi thực sự yêu quý sau 5 phút xem phim.

Bài học rút ra được sau khi xem bộ phim này:
1. Đừng nhìn vỏ bọc mà đoán bản chất.
2. Đời có nhiều lúc khiến ta gục ngã, quan trọng là ta quyết định có đứng dậy hay không.
3. Sự chiến thắng không phải đến từ sức mạnh mà đến từ người biết sử dụng sức mạnh.
4. Môi trường tạo nên nhận thức. Trang giấy trắng của tâm hồn trẻ thơ đang được viết lên bằng hành động của người lớn mỗi ngày.
5. Sức mạnh và sự dẻo deo ẩn sau những hành động nhỏ bé thường ngày. Và lúc nào ta cần, sức mạnh đó sẽ tuôn trào một cách thuần thục hiệu quả mà chính ta cũng không thể ngờ tới.
6. Khi mất đi người thân, ta mới biết họ quý giá và quan trọng với ta biết nhường nào. Mà đôi khi ta mất họ chỉ vì những lý do vớ vẩn, lãng nhách.
7. Phải học cách tập trung. Tập trung sẽ đem đến hiệu quả vượt mức.
8. Kiên nhẫn, kiên nhẫn và kiên nhẫn.
9. Lòng nhân đạo chinh phục sức mạnh.
10. Hãy biến tất cả những nơi ta đến thành quê hương.

(Một cảm nhận phim viết từ 15/7/2010)

Published in: on 01/04/2024 at 3:08 Chiều  Gửi bình luận  

[Phim] Câu chuyện hôn nhân

Tôi vừa kết thúc bộ phim “Marriage story” (Câu chuyện hôn nhân) sau nhiều lần xem gián đoạn. Bộ phim này được Viện phim Mỹ, Ủy ban Quốc gia về Phê bình Điện ảnh và tạp chí TIME lựa chọn vào top 10 phim hay nhất năm 2019. Tại lễ trao giải Quả cầu vàng lần thứ 77, phim dẫn đầu với 6 đề cử, trong đó có hạng mục Phim chính kịch hay nhất và đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Bộ phim kể một câu chuyện hôn nhân của anh chồng là đạo diễn kịch Charlie (Adam Driver đóng) và vợ là diễn viên Nicole (Scarlett Johansson đóng). Charlie là đạo diễn điều hành công ty sân khấu biểu diễn Broadway ở New York, anh và Nicole kết hôn rồi cùng nhau dành mọi tâm sức cho đoàn kịch. Nhưng theo thời gian Nicole dần không nhận được sự quan tâm từ chồng khi Charlie kiểm soát mọi thứ trong đoàn kịch và bỏ quên tâm tư tình cảm của vợ khiến Nicole ngày càng bế tắc. Một ngày, Nicole nhận lời mời đóng phim từ đoàn phim Los Angeles (quê nhà của cô), cô bày tỏ mong muốn được về lại quê nhà để sống và làm việc, nhưng chồng cô lại xem nhẹ mong muốn đó. Bắt đầu từ đây, hai người rơi vào những tranh cãi bất tận. Nicole đã phải thốt lên “Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng bản ngã của tôi không bao giờ thức dậy, tôi chỉ trở thành một loại phân bón trong cuộc sống của người khác”.

Sau đó là cuộc chiến giành quyền nuôi con khi anh chồng muốn con ở New York còn cô vợ muốn con ở Los Angeles. Đoạn xúc động là hai vợ sau trận cãi vã tột đỉnh thì anh chồng bật khóc và ôm lấy chân vợ. Và đoạn kết đầy bất ngờ kiểu chưa nghĩ là hết phim ấy, là đoạn cô vợ cũ buộc dây giày cho chồng. Tuy họ không còn là vợ chồng nhưng vẫn quan tâm tới nhau với những cử chỉ nhỏ bé đầy cảm động. Họ lựa chọn chia tay dù còn yêu, cho thấy yêu đôi khi không cứ phải ở bên nhau nếu cả hai không thể thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Nhiều chi tiết lớp lang khác mà phải xem phim mới cảm nhận được diễn biến tâm lý sâu sắc của các nhân vật. Ai cũng có những nỗi niềm của mình và sự chân thành họ dành cho nhau là cái ta có thể cảm nhận được. Tôi rất lười viết nên không thể viết kỹ và hay hơn, vài dòng để lưu lại sau này nhớ đã xem những gì (chứ bao phim đã xem không note lại giờ chẳng nhớ được mấy về chúng nữa). Phim này tôi chấm 9,5/10 điểm.

Published in: on 01/04/2024 at 2:17 Chiều  Gửi bình luận  

Vài dòng về sách bút

Một năm dùng bao nhiêu chiếc bút kim không biết. Mình là tín đồ của bút kim đen đến hai chục năm nay. Đi thi cũng chỉ dùng bút đen chứ không phải bút xanh. Mà nhìn bài thi màu mực đen nó sạch sẽ thật luôn á dù chữ mình hơi xấu. Được cái mình viết dễ đọc vì chữ đều và hiếm tẩy xóa nên nhìn bài thi cũng khá là cảm tình. Giờ thì tôi viết ít, chỉ tốn bút cho việc vẽ mà thôi.

Với mình mùi thức uống thơm nhất chính là mùi coffee, màu thức uống đẹp nhất cũng chính là màu coffee. Coffee đúng là một nghệ thuật và người pha coffee là nghệ sĩ. Vậy thì người uống coffee chính là người được thưởng thức tác phẩm nghệ thuật – ly cafe đẹp và thơm kia rồi.

Đang đọc cuốn “Ngày xưa có một chuyện tình” của Nguyễn Nhật Ánh. Nói đúng hơn là đang thu âm nên được đọc kỹ càng từng câu từng chữ. Và tất nhiên không phải đọc thầm mà được nghe giọng của chính mình vang lên trong không gian yên tĩnh, nên thấy khá là thú vị dù giọng thì còn vô vàn khiếm khuyết. Hết phần 2 của clip là hết mục 6 rồi. Mình đọc xong sẽ bày tỏ cảm nhận sau nhé!

Mình vừa kết thúc cuốn sách “Giận” của thầy Thích Nhất Hạnh một tuần trước. Thú thật rất lâu rồi mình không đọc được cuốn sách nào trọn vẹn, chủ yếu là nghe sách nói thôi. Và cuốn sách này mình đọc không sót một từ thì lý do là vì mình đọc để thu âm cho kênh YouTube. Và lợi ích mình có được rất lớn khi sách giúp mình biết cách ứng xử hơn với cơn giận của bản thân. Về nội dung thì rất ý nghĩa rồi, còn hình thức thì sách trình bày cơ bản, không có gì đặc biệt. Về văn phong, có lẽ vì là sách dịch nên câu chữ chưa được chỉn chu và sắc nét. Không sao, mình vẫn nắm rõ được hết thảy mọi gửi gắm của thầy Thích Nhất Hạnh. Xin cảm ơn cuốn sách này vì nó thật sự rất cần thiết với mình, giúp mình có thể thực hành tu dưỡng được tốt hơn.

Published in: on 17/03/2024 at 11:39 Sáng  Gửi bình luận  

[Phim] Cộng đồng trong tuyết

Bộ phim ấn tượng mình xem trong tháng 2 này là phim “Society of the snow” (Cộng đồng trong tuyết). Phim kể lại vụ rơi máy bay của Uruguay, xin trích dẫn thông tin có thật này từ Internet:

Vào ngày 12/10/1972, chuyến bay 571 của không quân Uruguay cất cánh từ Montevideo (Uruguay) với 45 người (40 hành khách và 5 thành viên phi hành đoàn) trên máy bay. Chiếc máy bay đã được đội bóng bầu dục thuộc câu lạc bộ Old Christians Club thuê để chở các cầu thủ, bạn bè và một số người nhà của đội đến Chile tham dự một trận đấu. Để tới được Chile, máy bay phải bay qua các đỉnh núi phủ đầy tuyết của dãy núi Andes. Do thời tiết xấu, máy bay buộc phải hạ cánh ở Mendoza, Argentina và nghỉ qua đêm. Chiều hôm sau, ngày 13/10, máy bay tiếp tục khởi hành đến Santiago với lộ trình đã được định sẵn, đi qua dãy Andes. Tuy nhiên, sau hơn một giờ bay, phi công đã đọc sai thông tin từ các thiết bị, vì vậy, thay cho việc hạ cánh theo hướng sân bay mà anh ta nghĩ, thì máy bay lại đâm xuống núi. Cánh phải máy bay bị xé rách và thân máy bay bị cắt làm đôi. Trong số 45 hành khách trên máy bay, chỉ còn 33 người sống sót sau tai nạn, và số người trở về cuối cùng là 16.

Bộ phim được chuyển thể từ cuốn sách cùng tên của nhà báo, nhà biên kịch Pablo Vierci (người Uruguay) ghi lại lời kể của 16 người sống sót sau tai nạn máy bay. Các cảnh quay chính được thực hiện chủ yếu ở dãy núi Sierra Nevada (Grenada, Tây Ban Nha). Đoàn phim cũng ghi hình địa điểm thực xảy ra tai nạn vào năm 1972 tại dãy Andes và lồng ghép vào phim để phim được thật hơn.

Các diễn viên biểu cảm chân thực và được hóa trang rất tốt, nhất là những phân đoạn mọi người bị gầy rộc dần đi. Các cảnh ám ảnh nhất có lẽ là trong 72 ngày chống chọi đó, những người sống sót phải chứng kiến bạn bè, người thân của mình chết dần và để tồn tại họ phải xẻ thịt đồng đội để ăn. Các diễn viên đã thể hiện được sự đấu tranh nội tâm dữ dội và cũng khiến người xem phải căng não ra đấu tranh theo. Phim để lại nhiều ấn tượng, cho mình những bài học về kỹ năng sinh tồn và thấy cuộc đời vẫn thật đẹp vì trong khó khăn khắc nghiệt tình người vẫn thật ấm áp.

Phim này với mình đạt 8,8 điểm.

Published in: on 10/03/2024 at 6:53 Chiều  Gửi bình luận  

[Phim] Nyad

Xin chia sẻ với bạn một bộ phim tôi xem thời gian vừa qua là “Nyad”. Bộ phim điện ảnh này được chuyển thể từ cuốn hồi ký “Con đường dữ dội” của Diana Nyad – nữ vận động viên bơi lội người Mỹ. Khi đã ở tuổi 64 (2013), bà trở thành người đầu tiên bơi thành công từ Cuba sang đảo Key West (Florida, Mỹ) trong hơn 50 giờ không nghỉ với quãng đường 177 cây số. Nyad đã trải qua bốn lần thất bại trước khi thành công ở lần thứ năm này.

Bộ phim đề cao tinh thần và nghị lực vượt khó, vượt qua giới hạn bản thân và khát khao chinh phục đỉnh cao sự nghiệp. Xem phim tôi khá hồi hộp với những cảnh Nyad bơi trong làn nước lạnh suốt nhiều giờ đồng hồ đến phồng rộp toàn bộ mặt mũi cơ thể chưa kể sự đe dọa rình rập của bão biển và các sinh vật biển. Quả là khát khao và nghị lực quá đỗi phi thường, nhất là khi bà đã hơn 60 tuổi, độ tuổi không còn sung sức như xưa. Tất nhiên, người ta không thể bất chấp làm tất cả mọi điều mình muốn mà phải biết tự lượng sức mình trước khi hành động. Còn đối với Nyad, bà biết khả năng mình đến đâu và đã sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro, đi tới cùng khát vọng chinh phục đại dương mà không hề hối tiếc.

Bên cạnh ý nghĩa về nghị lực và khát khao, phim để lại cho tôi sự cảm nhận sâu lắng về tình bạn và một chút lay động li ti của tình người. Đồng thời phim cũng phản ánh một thực trạng có thể phổ biến hơn chúng ta nghĩ ở các môi trường luyện tập tập trung là nạn quấy rối, xâm hại tình dục với sự vẫy vùng bất lực của nạn nhân trước sự thờ ơ của xã hội.

Đây không phải là gu phim của tôi nên độ thu hút của nó chỉ dừng ở 7,7 điểm.

Published in: on 10/03/2024 at 3:54 Chiều  Comments (2)  

[Phim] Bất hòa

Beef (Bất hòa) là series phim 10 tập mình vừa xem trên Netflix. Một bộ phim ấn tượng và đầy rẫy tiếng chửi thề, lột tả những mảng tối trong tâm hồn và đời sống của người châu Á trên đất Mỹ. Beef kể về những màn đối đầu và trả thù liên tiếp của Amy (Ali Wong) và Danny (Steven Yeun). “Mỗi người đều có những bất mãn, ẩn ức riêng trong cuộc sống. Khi cả hai đụng độ, người này như bao cát để người còn lại đấm vào, trút bỏ những ấm ức, tủi hờn cá nhân. Càng cao trào, cả hai càng trở nên đồng cảm với nhau”. Và cuối cùng hai kẻ thù lại nằm ôm nhau trong bệnh viện, bởi đơn giản họ đau khổ và bế tắc như nhau. Khi giống nhau họ không cần che giấu con người thật của mình, họ được tự do bộc lộ bản thân, không còn thấy đơn độc và giả dối.

Với vai diễn trong phim này, Ali Wong (người Mỹ gốc Việt – Trung) đã thắng giải Quả Cầu Vàng cho hạng mục diễn viên nữ diễn viên xuất sắc nhất, thể loại phim truyền hình ngắn, phim tuyển tập hoặc điện ảnh truyền hình. Và mình bất ngờ khi xem đến đoạn Amy về “thăm” gia đình cô (một lần duy nhất trong phim) với những nỗi niềm ấu thơ đầy bi kịch được tái hiện lại, diễn viên Hồng Đào ở đó, cô vào vai mẹ Amy.

Bài học lớn nhất cho mình ở phim này là mình phải là người ra quyết định dừng lại những bực dọc, thù hằn, đáp trả ngay trước khi nó kịp nảy mầm. Đôi khi chỉ một sự việc nhỏ mà nếu ta không kiểm soát được bản thân thì sự việc đó sẽ đi xa đến đâu ta không thể ngờ được. “Cơn bão có thể hình thành từ cái đập cánh của một con bướm. Suy cho cùng, chúng ta sống trong đời này ràng rịt với nhau bằng những mối dây nhân quả mà ta chẳng tài nào đoán định được”.

Và một bài học nữa, mà không, là một sự thấm thía nữa về những tổn thương ấu thơ. Nếu ta không đủ sức vượt qua bằng sự tự chữa lành, thì ta sẽ bị nó ám ảnh và chi phối suốt cuộc đời – một cuộc đời thực sự bế tắc và u tối bởi bức màn từ chính tâm trí ta chụp lên. Hết phim, trong đầu tôi vẫn vang lên tiếng kêu và tiếng đập cánh của quạ đen cùng tiếng rít lên của những con chim, thật… chim không hót, chúng rít lên!

Phim này tôi chấm 9 điểm.

Published in: on 10/03/2024 at 3:22 Chiều  Gửi bình luận  

Bản đồ Hà Nội cổ và vùng phụ cận

Còn nhớ vào tháng 10/2008, tại Thư viện Quốc Gia Việt Nam có cuộc triển lãm mà tôi vô cùng ấn tượng, triển lãm mang tên “Bản đồ Hà Nội cổ và vùng phụ cận”. Cuộc triển lãm do Đại sứ quán Pháp và Thư viện phối hợp tổ chức nhằm giới thiệu tới đông đảo bạn đọc bộ tư liệu quý với 55 tấm bản đồ được xuất bản từ thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX. Nay xin chia sẻ lại với bạn nghe kênh một số nội dung cơ bản vể bộ sưu tập bản đồ này.

Bộ sưu tập bản đồ cổ Hà Nội và vùng phụ cận có niên đại khác nhau từ năm 1873 đến năm 1965 có thể chia thành 3 phần, tương ứng với 3 giai đoạn lịch sử của Thăng Long Hà Nội:

1. Gồm 19 bản đồ, với bản đồ có niên đại sớm nhất là của Phạm Đình Bách vẽ năm 1873 và 18 bản đồ khác có cùng niên đại Đồng Khánh (1886 – 1888). Đây là các bản đồ thuộc loại cổ, do người Việt Nam vẽ, mang tính ước lệ. Các bản đồ này vẫn cho chúng ta hình dung tương đối về quang cảnh Thăng Long – Hà Nội lúc bấy giờ với những đình, chùa, đền miếu, những khoảng mặt nước ao hồ xanh, và đặc biệt là hình ảnh Hà Nội xây theo kiểu Vauban đầu thời Nguyễn. Các bản đồ này được vẽ trước sau nhau hơn một chục năm nhưng đều hiện lên một hình ảnh phường – thị của Hà Nội chưa có những chuyển biến theo hướng đô thị hóa hiện đại.

2. Các bản đồ có niên đại từ 1883 đến 1941 do người Pháp vẽ hoặc xuất bản, có phương hướng chính xác, tỷ lệ rõ ràng, theo đúng nguyên tắc vẽ bản đồ hiện đại. Giai đoạn này Hà Nội có những thay đổi về nhiều góc độ: đang dần chuyển mình từ thành phố nhượng địa đến thành phố Hà Nội, được qui hoạch và xây dựng theo kiểu phương Tây… Vì vậy, diện mạo Hà Nội qua những tấm bản đồ cũng có nhiều đổi thay. Nếu trong các bản đồ trước năm 1894, chúng ta còn thấy rất rõ hình ảnh thành Hà Nội vuông vắn, nằm ở phía tây của khu phố cổ thì từ bản đồ 1899 trở đi, bóng hình tòa thành này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó dần dần là các con phố được qui hoạch dọc ngang hình bàn cờ.

3. Phần thứ ba của sưu tập được bắt đầu bằng tấm bản đồ năm 1945, năm thứ nhất của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Đây là tấm bản đồ đầu tiên (sắp theo thứ tự thời gian) trong sưu tập được ghi hoàn toàn bằng tiếng Việt, do phòng Công thự toàn Thị chính và phòng ấn loát địa chính thực hiện. Cũng chỉ có 3 bản đồ (1945, 1946 và 1949) có niên đại trước năm 1954 là viết hoàn toàn bằng tiếng Việt, do người Việt in ấn và phát hành.

Tôi xin chú thích một số tấm bản đồ tiêu biểu sau:

Bản đồ Hà Nội năm 1873 (do Phạm Đình Bách, nhà hoạ đồ của Sở Địa lý vẽ) là một trong những tấm bản đồ đẹp nhất của bộ sưu tập này bởi vì cách thể hiện không gian hội tụ mong muốn thể hiện chi tiết theo lối truyền thống, với bằng chứng là những con trâu và những chiếc thuyền buồm, và lối định vị chính xác hiện đại và tôn trọng tỷ lệ. Kèm với đó là một bản chú thích gồm bốn đề mục: Những chiếc cửa, Tô giới, các Công trình và Thành cổ. Bản đồ thú vị vì nhiều lẽ này cho phép hình dung ra được sự du nhập đô thị trước khi người Pháp đặt chân đến nơi đây. Đặc biệt, ở đó đã hiện hữu rất nhiều ngôi chùa sau này bị phá bỏ để xây dựng bưu điện hay nhà thờ. Ở đây chúng ta nhận thấy ảnh hưởng còn mờ nhạt của thành thị theo đúng nghĩa của từ này, nhiều ngôi làng nằm ngay sát thành phố và nhất là những mặt nước, đầm, hồ chiếm một phần đáng kể trong không gian, cũng như mạng lưới sông cung cấp nước cho chúng. Chúng ta cũng thấy hiện lên những hồ nhỏ nối tiếp nhau, song song với sông Hồng, chứng tích của một con kênh cổ xưa kia đã từng nối hồ Trúc Bạch với sông Hồng, chạy qua hồ Hoàn Kiếm. Bản đồ này đã được xuất bản nhiều lần, trong đó có một bản được in với tỷ lệ 1/8800 vào năm 1901 và có lẽ tấm bản đồ triển lãm lần này là bản in năm 1916.

Bản đồ Hà Nội năm 1902 đã chỉ ra những biến động trong khu vực Hà Nội do những đợt quy hoạch trong 15 năm người Pháp chiếm đóng. Cầu Long Biên khánh thành năm đó bắc ngang sông Hồng như thể đường xe lửa bị cắt làm đôi. Nếu như thành phố mới nằm phía Nam hồ Hoàn Kiếm lúc đó còn ít dân cư, những con phố mới được bố trí theo hình bàn cờ đã hình thành. Chúng ta thấy ở phía Đông Nam thành phố có ấp Thái Hà, khi đó phải đi bộ 3 giờ đồng hồ mới đến được trung tâm thành phố.

Bản đồ sơ lược thành phố Hà Nội năm 1918 ngoài giá trị của sự định hướng độc đáo là đã thể hiện cả một mạng lưới các con phố của một thành phố được chia thành 8 khu từ năm 1914. Phần lớn các công trình đã được xây dựng và thành phố mới nằm trên một trục nối thành cổ với sông Hồng; Thành phố Hà Nội năm 1911 cho thấy rõ những bãi cát tạo nên những hòn đảo giữa sông Hồng và minh chứng cho sự đổi dòng của con sông cho dù nó đã được đắp đê hai bên.

Bản đồ Hồ Tây năm 1922 như một bản kiểm kê trước khi tiến hành xây dựng cho thấy ranh giới phía Tây của thành phố. Nếu không tính những ngôi làng chuyên nghề làm giấy san sát nhau bao quanh bờ Nam hồ lớn, vùng nông thôn bắt đầu ngay sau vườn Bách thảo. Chúng ta thấy thành phố vẫn chưa hề tiến hành chinh phục vùng đất rộng lớn ngăn nơi có thành cổ với sông Tô Lịch

Bản đồ sơ lược về Hà Nội năm 1928 cho thấy thành phố đã mở rộng ra đáng kể và hồ Hoàn Kiếm, trước kia là biên giới phía nam của thành phố lúc này đã nằm ở trung tâm của đô thị tạo nên ranh giới giữa khu phố cổ với những phố hẹp ngoằn ngoèo, tương phản với vẻ trật tự của những con phố ở các khu mới được bố trí theo hình bàn cờ. Vào thời đó, trái với khu 36 phố phường có mật độ dân cư dày đặc, một diện tích rộng lớn được đô thị hóa hình thành từ những làng đô thị vẫn còn trống rỗng, những tòa nhà còn thưa thớt, các con phố vẫn chưa có tên, và phải phân biệt chúng bằng số đường. Ta có thể coi như thành phố với đúng nghĩa của nó có biên giới là phía Nam hồ Bảy Mẫu.

Bản đồ Hà Nội năm 1935 cho phép ta nhanh chóng xác định các trung tâm hành chính và xã hội của thành phố lúc bấy giờ. Khi đó 2000 người Pháp sống tại đây sở hữu tới nữa diện tích thành phố. Mật độ đô thì dày đặc đã cho phép tăng dân số quy hoạch tốt hơn các con phố và đặt tên cho chúng. Vào năm 1936, thành phố có 145.000 dân, ngang với cảng Hải Phòng, vì thế mà nó trở thành một trong những trung tâm đô thị chính của Bắc Việt Nam. Cuộc triển lãm này cho chúng ta một cái nhìn lịch sử xuyên suốt gần một thế kỷ về những biến đổi diện mạo cũng như những bước chuyển mình trong quá trình quy hoạch, xây dựng và đô thị hoá của Hà Nội và vùng phụ cận. Tư liệu bản đồ cũng là một trong nguồn sử liệu quan trọng để nghiên cứu về Thăng Long Hà Nội.

Hiện bạn có thể xem các tấm bản đồ trên tại Thư viện Quốc gia Việt Nam ở dạng số hóa. Các bản đồ được Thư viện phục chế và số hoá này sẽ giúp bạn đọc có thêm một góc nhìn về thủ đô xưa, hình dung rõ nét hơn về quá trình đô thị hóa, phát triển của Hà Nội. Nhà Hà Nội học Nguyễn Vinh Phúc từng phát biểu cảm tưởng về triển lãm ấy như sau: “Tôi rất vui vì được đọc nhiều bản đồ cổ. Đọc chứ không phải xem. Vì từ những bản đồ này làm xao động trong tâm hồn tôi những cổ tầng xã hội Hà Nội cách đây hàng trăm năm”.

Mời mọi người xem clip có bản đồ minh họa!

Published in: on 06/12/2023 at 2:23 Sáng  Gửi bình luận  

Sách Winlinh về TVQG

Ta chẳng gom được cơn gió
Tặng em những trưa nóng nôi
Ta chẳng gom được sợi nắng
Tặng em mỗi chiều mưa rơi

Ta chỉ có lời ủi an
Khi em rơi vào mỏi mệt
Ta chỉ biết trao chân thành
Khi niềm tin em cạn kiệt

Ta chẳng có gì để tặng
Ngoài một trái tim thật thà
Em mà mở lòng đón nhận
Thì cười rạng rỡ lên nha!

—-
Xin chia sẻ thông tin: Sách Winlinh đã có mặt tại kho tự chọn (tầng 4 nhà D) của Thư viện Quốc gia Việt Nam. Ai là bạn đọc của Thư viện có thể mượn đọc hoặc xem qua trước khi quyết định sở hữu nha!

Học cách sinh tồn, bồi dưỡng năng lực qua “Cẩm nang Kỹ năng dã ngoại”

Một bài giới thiệu sách đã rất xa xưa, nay lưu vào để giữ tư liệu ở blog cho tiện tra cứu.

Theo xu hướng hiện nay, càng ngày độc giả càng ham thích thể loại sách liên quan đến kỹ năng sống, bởi lẽ những gì nó đề cập là những gì bạn đọc thực sự cần cho cuộc sống của chính họ. Các bậc cha mẹ luôn mong muốn con cái mình được hạnh phúc và bình an. Tuy nhiên để có được điều đó thì không hề dễ dàng. Quan niệm làm hết mình để có đủ điều kiện lo lắng, chu cấp cho con đầy đủ mọi thứ là hoàn toàn sai lầm. Nếu bạn cứ bao bọc con bạn mãi, liệu chúng có lớn đủ về tinh thần, trí tuệ và bản lĩnh? Cẩm nang Kỹ năng dã ngoại sẽ là một trong những cuốn sách giúp các bậc cha mẹ hiểu rằng, muốn con cái mình bình an, hạnh phúc,  hãy tập cho chúng cách đối mặt với thực tế, khắc phục khó khăn từ những điều nhỏ nhất. Chính sự trải nghiệm và vượt khó sẽ giúp những đứa trẻ trưởng thành và biết trân trọng cuộc sống hơn.

Cuốn sách do Nhà Xuất bản Giáo dục ấn hành tuy chỉ dày chưa đến 200 trang nhưng chứa rất nhiều thông tin hữu ích đối với các bậc phụ huynh và con cái mình. Các tác giả Dương Vũ (chủ biên), Trần Ngọc Đoàn, Hàn Ngọc Lương, Phan Thanh Tùng viết cuốn sách này với mong muốn người lớn hãy dạy trẻ biết tự rèn luyện khả năng chịu đựng khó khăn, bất hạnh và vượt qua trở ngại vì đối với quá trình trưởng thành của trẻ, khó khăn và vấp váp là trường đại học tốt nhất. Với lối dẫn truyện sinh động, các tác giả sẽ kể về những “trò nghịch” của các bé trai, dạy các em một loạt kỹ năng để sinh tồn trong tự nhiên và khuyến khích những đứa trẻ tích cực khám phá cuộc sống bằng sự dũng cảm, đam mê. Sách cũng luôn nhắc nhở các em rằng, cần tự tin để khám phá, cần đam mê để phiêu lưu, nhưng cũng rất cần cẩn trọng để tránh gặp những nguy hiểm luôn rình rập.

Ngày nay, các chuyến sinh hoạt dã ngoại, tham quan ngoài trời là xu hướng và là nhu cầu không thể thiếu trong thanh thiếu nhi. Còn gì thích hơn khi được hít thở không khí trong lành của đồng ruộng, sự hoang sơ của rừng sâu và sự tươi vui xôn xao của biển cả. Còn gì vui hơn khi ta tự làm nên những cuộc vui đó bằng chính đôi tay và khối óc mình. 47 mục trong cuốn sách là 47 bài học vui vẻ, thú vị và hữu ích. Bạn đọc sẽ thích mê khi được học các kỹ năng thực tế để chinh phục những thử thách, đặc biệt là chinh phục và hòa nhập cùng thiên nhiên. Các em có thể học cách làm một chiếc võng chắc chắn để tự mình cảm nhận sự lâng lâng khi nằm trên nó. Các em cũng có thể theo sách mà làm được súng cao su và tự dựng lều trại trong rừng phòng sương gió và thú dữ. Các em cũng có thể cùng nhau kết bè để bơi sông tránh những nguy hiểm dưới dòng nước sâu không thể lường. Sẽ thú vị thế nào khi các em học được cách nhìn mây đoán diễn biến thời tiết, nhìn sao để nhận biết phương hướng. Sẽ tuyệt vời làm sao khi bạn trẻ có thể chỉ cho nhau cách nhận biết những chòm sao kỳ bí trên trời, thấy kia là chòm sao Đại Hùng, đây là chòm sao Tiểu Hùng, kia nữa là chòm sao Thiên Hậu. Bạn nghĩ thế nào khi biết những kiến thức cơ bản về hệ măt trời và nói vanh vách cho mọi người về trọng lượng, nhiệt độ, tuổi của mặt trời. Hẳn mọi người sẽ rất ngạc nhiên về sự hiểu biết sâu rộng của bạn mặc dù trên thực tế bạn chỉ đọc hết 1-2 trang sách trong cuốn sách này. Không cần là bác kiểm lâm, bạn cũng có thể nhìn cây đại thụ biết tuổi đời của nó. Không cần là ngư dân, bạn cũng sẽ được thử sức tát cá để có cá mang về. Bạn cũng sẽ được chỉ cách sản xuất than củi như một người làm than thực thụ. Hay ho làm sao khi chúng ta có thể nhận biết các loại côn trùng cũng như làm thế nào để “thuần chủng” chúng. Bạn cũng sẽ được sách chỉ cho các loại cây trong tự nhiên có thể ăn được để khi ở trong rừng vẫn không bị đói bị khát, từ rau sau, rau sam, rau tàu bay đến rau dớn, quả sung. Và còn nữa những kỹ năng tuyêt vời mà bạn trẻ cần có để bảo vệ chính mình như cách cấp cứu thông thường khi bị đỉa cắn, gãy xương, ngộ độc thực phẩm, ngất, làm thế nào để phòng muỗi đốt, chống đói bằng ếch, dùng thực vật để chữa bệnh…

Với tiêu đề “Thả một chút hy vọng xuống sông”, bạn đọc sẽ cảm thấy rất thú khi được hướng dẫn cách làm chiếc chai hy vọng để gửi chai đó với những thông điệp ý nghĩa cho bạn mình từ thượng du xuống hạ du của dòng sông. Đặc biệt nếu bạn không muốn để ai đọc được nội dung bức thư, bạn có thể học cách viết thư bằng mực tàng hình thật kỳ diệu trong sách. Bạn cũng sẽ có nhiều trò chơi tuổi nhỏ như chơi cờ quân, chọi gà bằng đầu gối, chơi lò cò. Bạn sẽ được thỏa sức sáng tạo với trò chơi trí lực cùng những que diêm nhỏ bé. Còn gì ý nghĩa hơn khi ta được tự tay gói tặng phẩm để tặng bạn bè, vừa vui vừa không tốn tiền. Còn gì sung sướng hơn khi ta được bạn bè ngưỡng mộ gọi là nhà ảo thuật khi ta mở được nút thắt tí hon của một sợi tóc…

Sách được viết bằng lối viết gần gũi và dễ hiểu. Hình minh họa ngộ nghĩnh, sát thực giúp làm rõ ý tưởng bài hướng dẫn vừa tạo sự sinh động cho cuốn sách. Những lời chỉ dạy thủ thỉ, thì thầm như lời chỉ dạy của người bố, lời tâm tình của người anh, người chị sẽ mang đến cho các bậc cha mẹ cảm giác được trở về tuổi thơ, khiến trẻ con dế thấm, dễ ngấm, dễ nhớ những hướng dẫn chỉ dạy từ sách. Với mong muốn góp phần nhỏ bé vào việc giáo dục lớp trẻ ở ngoài học đường, sách sẽ mang đến cho bạn đọc nhiều kiến thức, kinh nghiệm bổ ích, đặc biệt với các em nhỏ, các anh chị phụ trách công tác thanh thiếu niên và các bạn khác được giao trách nhiệm hướng dẫn các em đi cắm trại. Hãy đọc và khám phá, chắc chắn bạn sẽ thích cuốn cẩm nang tuyệt vời này!

Published in: on 10/05/2023 at 6:46 Chiều  Gửi bình luận  

Bộ sách “Cho các bạn trẻ của thế kỷ XXI”

Các bài viết dạng này chỉ mang tính lưu trữ, mong bạn blog không thấy phiền.

Khi cầm trên tay bộ sách dịch “Cho các bạn trẻ của thế kỷ XXI” (khổ 11x18cm), hẳn bạn sẽ không khỏi băn khoăn vì những tựa đề là lạ của chúng: Darwin và thuyết tiến hoá – giải thích cho cháu, Toán học – giải thích cho con, Biến đổi khí hậu – giải thích cho con, Văn hoá – giải thích cho con, Cái chết – giải thích cho con, Tình yêu – giải thích cho con, Tinh thần hiệp sĩ – giải thích cho em,  Ly hôn – giải thích cho con, Thế kỉ XX – giải thích cho cháu, Thói gia trưởng – giải thích cho con, Đạo lí – giải thích cho mọi người, Lòng nhân đạo – giải thích cho con. Bộ sách có những tựa đề lạ đó sẽ đưa bạn đọc vào một thế giới sinh động của những cuộc trò chuyện có thật, với cách hành văn phù hợp với giới trẻ.

Bộ sách được mua bản quyền theo hợp đồng giữa Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam và Nhà xuất bản Seuil (Pháp), trên nguyên gốc là một bộ sách có tới hàng trăm cuốn. Nhà xuất bản Giáo dục đã chọn ra những chủ đề cần thiết nhất với giới trẻ Việt Nam, bước đầu đem đến cho bạn đọc cách tiếp cận vấn đề một cách mới lạ. 12 cuốn sách mỏng như là 12 cuộc trò chuyện về các chủ đề khác nhau, được viết trên cơ sở những cuộc trò chuyện có thật của các chuyên gia với con cái mình. Đó là những vấn đề thiết thực mà con cái họ đặt ra với mong muốn được bố mẹ trả lời một cách rõ ràng, sinh động. Bằng những cuộc trò chuyện vừa gần gũi, sôi nổi, hóm hỉnh, các tác giả đã giải đáp những câu hỏi vừa khá thách thức nhưng cũng đầy ngộ nghĩnh của các em, không quanh co cũng không tránh né. Lối đối thoại nhẹ nhàng, tâm tình giúp chuyển tải nội dung một cách dung dị, thấm thía. Bạn đọc có thể tìm thấy cho mình những câu trả lời đầy thuyết phục và gần gũi thông qua những cuộc đối thoại đó.

Các cuốn sách trong bộ sách trên đã đề cập đến những vấn đề đang là mối quan tâm của toàn thế giới như bình đẳng giới, biến đổi khí hậu… và những vấn đề khoa học bổ ích, những kiến thức cơ bản sẽ theo các em suốt hành trình sống, như thiên văn, toán học, vật lý… Jean – Marc Jancovici chắc chắn sẽ làm say mê các bạn trẻ không chỉ bởi cuốn sách của ông thể hiện một cái nhìn mạch lạc về trạng thái hiện tại của hành tinh chúng ta (điều mà cả trường học hay các phương tiện đại chúng đều chưa làm được), mà còn bởi vì cuộc cách mạng cần thiết đối với các phương pháp tư duy có liên quan trực tiếp đến các bạn trẻ. Sự thiếu hụt dầu mỏ và nóng dần lên của khí hậu sẽ làm biến đổi tất cả: nơi ở, phương tiện giao thông, nghề nghiệp, cách sinh hoạt và tiêu dùng. Thảm họa môi trường sẽ tác động đến xã hội, nếu như không hành động điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Đây đồng thời cũng là cơ hội tuyệt vời để giải phóng sự sáng tạo và trí tưởng tượng, để suy nghĩ về ngành nghề tương lai với đầy đủ ý thức về các nguy cơ. Liệu các bậc cha mẹ “nghiện dầu mỏ” hiện nay có thể có những người con sáng suốt và khôn ngoan hơn họ? Cuốn sách “Biến đổi khí hậu – Giải thích cho con” có thể đóng góp vào điều đó.

Bên cạnh đó, những khái niệm trừu tượng như nhân đạo, văn hóa, đạo lý, cái chết… cũng được các tác giả giải thích cặn kẽ, khoa học, hợp lý. Bà Emmanuelle Huisman-Perrin là giáo viên triết học tại một trường phổ thông trung học, hiện đang điều phối chương trình giảng dạy về “Cái chết trong tương lai” của Viện nghiên cứu chính trị, đã coi trò chuyện với một đứa trẻ về cái chết có thể là một trong những cách tốt nhất để tiếp cận sát nhất với cuộc sống, để cố gắng đẩy lùi sự im lặng và nỗi lo sợ của con người đối với cái chết. Đó là một cách tiếp cận đặc biệt, nhưng khá thực tế. Về vấn đề nhân đạo, Jacky Mamou – tác giả cuốn sách cho rằng: Đây không phải là vấn đề dễ dàng nếu ai đó muốn nói về nó một cách trung thực. Những trang sách này sẽ tìm cách làm rõ điều ấy, giúp các em trả lời một câu hỏi đơn giản những rất cơ bản: Chúng ta đã làm được gì để giúp đỡ những người bất hạnh?

Ngoài ra, bộ sách cũng không quên trang bị cho các bạn trẻ kỹ năng sống về các vấn đề tình yêu, ly hôn khi các chương trình giảng dạy ở trường chưa có điều kiện đi sâu và cha mẹ học sinh còn chưa có phương pháp truyền đạt phù hợp cho con cái mình. Những “chuyện người lớn” mà các bậc cha mẹ học sinh Việt Nam vẫn thường lảng tránh, không muốn trao đổi thẳng thắn với con cái, nếu có phải nói tới thì cũng hoặc là ấp úng vòng vo, hoặc át giọng cho qua chuyện, với lí do “trẻ con chưa đến tuổi cần biết”, được các tác giả bộ sách đề cập bằng một lối trò chuyện gần gũi, hóm hỉnh, cởi mở và cũng không kém phần sâu sắc, lắng đọng. Câu chuyện của Patricia Lucas – một nhà quản lí nghệ thuật, mẹ của 3 đứa con 16 tuổi, 14 tuổi và 6 tuổi hiện đang chung sống với Stephane Leroy – một nhà biên tập, bố của hai đứa con 12 tuổi và 9 tuổi, cả hai đều đã từng li hôn, hiện đang sống chung với 5 đứa con của mình, sẽ là ví dụ sinh động, thực tế nhất cho vấn đề li hôn. Hai tác giả cuốn sách Nicole Bacharan và Domminique Simonnet đã giải đáp những câu hỏi thách thức của các em vị thành niên trên con đường dẫn tới “kho báu đáng gờm: tình yêu” để giúp các em tránh khỏi những sai lầm lớn trên con đường khúc khuỷu đang mở ra trước mắt các em.

Có thể nói, bộ sách trên là cuốn cẩm nang không chỉ cho bạn trẻ mà còn cho các bậc phụ huynh, góp phần giáo dục trẻ vị thành niên những kỹ năng sống, giá trị sống, bài học làm người. Với phương pháp dịch dễ hiểu, văn phong trong sáng, phù hợp với tâm lý người Việt; cách trình bày đẹp mắt, hiện đại, màu sắc rực rỡ, cuốn hút; nội dung thiết thực, bổ ích… bộ sách sẽ là món quà độc đáo và lý thú đối với độc giả. Trong một bối cảnh xã hội hội nhập, đa chiều và đầy phức tạp như hiện nay, học sinh Việt Nam cần phải được trang bị nhiều hơn những gì mà nhà trường phổ thông có thể trang bị – những hiểu biết sống động, thiết thực, phù hợp với đòi hỏi của đời sống. Điều đó sẽ giúp các em chủ động hơn, tích cực hơn trong việc tham gia vào đời sống ngay từ bây giờ. Vậy ngay bây giờ, bạn hãy để tủ sách gia đình mình đón thêm một bộ sách mới, để tâm hồn mình sẽ nhẹ nhàng, thông suốt hơn sau khi gấp những trang sách lại.

Published in: on 10/05/2023 at 6:44 Chiều  Gửi bình luận  

Truyện kể về các danh họa trên thế giới

Một bài cảm nhận sách viết và đăng cách đây đã rất nhiều năm.

Có thể thấy, càng ngày nhu cầu hiểu biết của con người càng lớn. Con người không chỉ học những gì cơ bản, hạn hẹp mà còn khát khao được tiếp cận với những điều phong phú, đẹp đẽ của thế giới, bởi quan niệm thẩm mỹ của chúng ta cũng dần dần trở nên tinh tế hơn. Những cuốn sách khoa học kỹ thuật, sách giáo khoa, tiểu thuyết, sách kỹ năng làm giàu… luôn là mối quan tâm hàng đầu của xã hội, nhưng cũng không thể phụ nhận được sức hút của những cuốn sách có chủ đề về âm nhạc, hội họa, nhiếp ảnh… đang ngày càng khẳng định vị trí của mình một cách vững chắc. Chính những cuốn sách này mang đến cho chúng một cái nhìn cởi mở, sâu sắc hơn về nghệ thuật, về cái đẹp và những giá trị tuyệt vời của cuộc sống. Mong muốn đưa bạn đọc đến gần hơn với những tinh hoa của thế giới, NXBGD đã cho ra đời bộ sách “Truyện kể về các danh họa thế giới” gồm 3 tập của các tác giả Ngọc Phương, Nguyệt Minh, Ngân Hà. Bộ sách này nằm trong “Tủ sách Truyện kể” cùng với rất nhiều bộ sách khác như “Truyện kể về các nhà văn Việt Nam”, “Truyện kể về thần đồng thế giới”, “Truyện kể về các nhạc sĩ thiên tài trên thế giới”…

Mở sách ra, bạn đọc có một cảm giác rất dễ chịu, bởi cuốn sách ngoài những câu chuyện kể nhẹ nhàng còn xen kẽ rất nhiều hình ảnh đẹp. Đó là những bức chân dung của các nhà danh họa, những người trước đó chúng ta thường chỉ nghe tên mà ít thấy mặt. Đó là những bức tranh nổi tiếng thế giới đã khiến biết bao người rung động, thổn thức. Chỉ với 3 cuốn sách này, chúng ta dường như đã nắm bắt được cả thế giới hội họa trong tay. Bạn đọc có thể tìm thấy những nét khái quát, những giai thoại về cuộc đời của các họa sĩ và những tác phẩm của họ, qua đó có thể lí giải được vì sao và con đường nào đã dẫn dắt họ trở thành những danh họa của thế giới, góp phần làm cho nền mĩ thuật thế giới ngày một thêm phong phú, sinh động. Những câu chuyện về các danh họa cứ nhẹ nhàng thấm vào lòng người, khiến người đọc cảm thấy các họa sĩ cách xa mình hàng thế kỷ đang gần gũi đâu đây. Họ cũng có một đời sống bình dị nhưng có thể làm được những điều lớn lao, tại sao mình lại không thể, đó chính là động lực và niềm tin và khát khao sáng tạo mà người đọc tìm thấy qua cuốn sách.

Bộ sách không phiên âm tên của danh họa cũng như các tác phẩm của họ, bởi đối tượng độc giả của sách ngoài giáo viên, bạn đọc thông thường là các em học sinh từ cấp Trung học cơ sở trở lên, các em cần làm quen và tiếp xúc với các danh họa và tác phẩm của họ ở dạng nguyên ngữ, điều đó sẽ hữu ích cho các em trong việc tiếp xúc với các tư liệu, tài liệu khác trong cùng lĩnh vực và phù hợp với quy ước quốc tế. Và tên của các danh họa cũng được tác giả viết ngắn gọn, là tên thường gọi để bạn đọc không cảm thấy khó nhớ. Ở mỗi câu chuyện kể về một danh họa, cuốn sách đặt một tiêu đề ngắn gọn như là một lời đúc kết về cuộc đời, sự nghiệp của họ. Đó có thể chính là một câu nói của danh họa, hoặc nhận xét của giới chuyên môn về tài năng, phong cách của danh họa… nhưng nhìn chung nó toát lên được toàn bộ tinh thần về cuộc đời và sự nghiệp của các danh họa.

Lật giở từng trang sách, bạn đọc có thấy thể những cái tên quen thuộc như: Sandro Botticelli – Người trang hoàng tình yêu và sắc đẹp, ông nổi tiếng với bức tranh Thánh nữ và hài đồng, Mùa xuân, Sự ra đời của thần Vệ nữ; Pieter Bruegel, người được mệnh danh là họa sĩ của nông dân, tên tuổi của ông gắn liền với những bức tranh vẽ về đời sống hàng ngày của nông thôn và những người dân quê chân chất. Ông nổi tiếng với bức tranh Những trò chơi của trẻ em được vẽ chi tiết miêu tả 250 đứa trẻ đang chơi trò chơi, ẩn sau đó chính là lời nhắn nhủ, những việc người lớn làm hàng ngày phải chăng cũng chỉ như những trò chơi của trẻ con nên đừng phung phí thời gian vào những việc không đâu; Paul Cézanne – Người mở đường cho hội họa hiện đại đã tìm ra một con đường riêng, đem đến cho thế giới quan niệm mới về đối tượng của hội họa, về giá trị tự thân của bức hội họa; Isaac Ilyich Levitan, nhà thơ của hội họa Nga, nổi tiếng với những bức tranh tranh thiên nhiên Nga tuyệt đẹp, những bức tranh làm toát lên vẻ đẹp tâm hồn Nga khiến nó trở nên bất diệt. Những bức tranh Buổi chiều trên sông Vonga, Rừng bạch dương, Mùa thu vàng, Cái yên tĩnh vĩnh hằng, Tháng ba, Tu viện yên tĩnh…  được rất nhiều người Việt Nam yêu thích; Michelangelo Uinarroti là người cùng với Leonardo de Vinci và Raffaello Santi tạo ra 3 tượng đài nghệ thuật vĩ đại nhất trong thời kỳ Phục hưng đỉnh cao. Ông nổi tiếng với những tác phẩm Cuộc chiến của những con nhân mã, Buổi phán xét cuối cùng, Tượng David, Nhà tiên tri Mose; Vincent Van Gogh được gọi là người điên thiên tài, được Picasso đánh giá là “người họa sĩ mà cuộc đời là mẫu mực đến tận lúc chết và kể cả cái chết”. Những bức tranh như Những người ăn khoai, Căn nhà màu vàng của Vincent, Bác sĩ Gachet, Hoa hướng dương… được người đời đánh giá là những bức tranh xuyên thấu lòng người; Leonardo da Vinci – Người khổng lồ trong hội họa thời Phục hưng; Đại danh họa Pablo Picasso – Nhà danh họa lớn nhất thế kỷ XX người Tây Ban Nha, mới 14 tuổi đã thi đỗ vào trường Cao đẳng Mỹ thuật Barcelona với điểm ưu. Mọi người kể rằng, bài dự thi quy định làm trong hai tuần, vậy mà Picasso chỉ làm mất có vài giờ và đã được xếp hạng A, và mới học năm thứ nhất, ông đã có triển lãm đầu tiên tại quán cà phê Els Quatre Gats. Rồi những tác phẩm nổi tiếng lần lượt ra đời như Những cô gái ở Avignion, Gia đình người làm xiếc, Căn phòng xanh, Nhạc sĩ phong cầm; Gặp Từ Bi Hồng – Người cha của hội họa Trung Quốc hiện đại, bạn đọc sẽ được tiếp cận với một trong hai danh họa vĩ đại nhất của Trung Quốc thế kỷ XX và là một trong những danh họa lớn của thế giới. Họa sĩ Từ Bi Hồng nổi tiếng với những bức tranh ngựa – những con ngựa bất kham, hí vang, tung vó tự do trong không gian mênh mông. Những nét vẽ của ông mềm mại, bay bổng và đầy hồn phách và đã khiến người xem thực sự bị thuyết phục và ông đã mở triển lãm ở rất nhiều nước châu Âu như Pháp, Đức, Bỉ, Ý, Liên Xô… Và còn nhiều nữa những tên tuổi họa sĩ mà nhắc đến họ ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ, kính phục và là tấm gương về lòng đam mê nghệ thuật, tinh thần làm việc hăng say cho tất cả chúng ta.

Cuốn sách sẽ mang lại cho giáo viên và các em học sinh những thông tin, tư liệu quý giá để nâng cao tầm hiểu biết của mình về lĩnh vực hội họa, đồng thời cũng góp phần tăng hiệu quả và hứng thú dạy và học và môn học mỹ thuật trong trường học. Giáo viên và học sinh có thể xem đây là cuốn sách tham khảo bổ ích không chỉ phục vụ cho giảng dạy và học tập mà còn khiến tâm hồn ta trở nên mềm mại, bay bổng và sâu sắc. Sách do Nhà Xuất bản Giáo Dục xuất bản năm 2009, khổ 13×20.5cm, trình bày đẹp mắt… là ấn phẩm mà bạn đọc nên có trong tủ sách gia đình mình.

Published in: on 10/05/2023 at 6:35 Chiều  Gửi bình luận  

Nhân đọc “Chân dung và bút tích nhà văn Việt Nam” tập 1 và 2

Đây là hai bài cảm nhận đã rất xưa, từng đăng trên tạp chí Sách và Thư viện trường học, nay gom lại vào đây để lưu trữ.

Bạn nghĩ sao nếu trên tay bạn lại có một tập sách dày với hàng trăm nét chữ của những người bạn hằng ngưỡng mộ và yêu quý? Hẳn bạn sẽ phải mỉm cười vui sướng hay ít ra cũng cảm thấy háo hức muốn tiếp tục lật giở những trang tiếp theo xem diễn tiến của nó ra sao. Tôi thì thực sự thích thú khi cầm trên tay cuốn sách đó. Như lúc này đây, khi gõ những dòng chữ này, cuốn sách trước mặt vẫn không thôi kể cho tôi nghe những mẩu chuyện nhỏ về từng gương mặt và từng nét chữ gợi lên ngút ngát một vùng ký ức đậm sâu. Đó chính là Chân dung và bút tích nhà văn Việt Nam – một cuốn sách không chỉ mang tính tra cứu, liệt kê mà gửi gắm trong đó là tiếng nói tri ân đến người nghệ sĩ đã sáng tạo ra những con chữ để đời.

Tác phẩm là sản phẩm hoàn hảo nhất được đưa đến tay bạn đọc. Thường bạn đọc chỉ chú trọng đến tác phẩm mà không mấy khi quan tâm nhiều đến người tạo ra chúng. Còn tác giả sau khi đã dày công tạo ra những đứa con tinh thần đầy nhiệt huyết thì chỉ luôn lặng lẽ đứng phía sau đón nhận hào hứng những phản hồi của độc giả. Người đọc ít khi có cơ hội được biết về tác giả của những tác phẩm mà họ yêu mến. Tuy cũng có nhiều cuốn sách viết về chân dung các tác giả, nhưng nhìn bao quát ta vẫn chưa thấy có cuốn sách nào tổng hợp và liệt kê được đầy đủ những gương mặt nhà văn giúp bạn đọc hình dung xuyên suốt chân dung những người đã tạo dựng và đang tiếp tục bồi đắp cho con đường dài rộng của văn chương đất Việt. Vì vậy Chân dung và Bút tích nhà văn Việt Nam hẳn đã đáp ứng được sự mong mỏi của nhiều người.

Đây là một công trình quý, được hai tác giả Trần Thanh Phương và Phan Thu Hương dày công tích lũy, lựa chọn trong vòng hơn 30 năm. Vốn là những người yêu thích văn học, ngay từ những năm học ở nhà trường, hai tác giả đã rất cảm phục và quyết tâm tìm kiếm, sưu tầm, lưu giữ những nét chữ, những hình ảnh của các nhà văn. Quá trình sưu tầm, biên soạn của hai tác giả gặp rất nhiều khó khăn mà khó khăn lớn nhất là khâu tiếp cận nhà văn và khâu tìm lại bản thảo, bút tích của những nhà văn quá cố. Nhưng các tác giả với sự tâm huyết của mình đã tạo nên những cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa giữa nhà văn và bạn đọc. Cái quý ở đây là tác giả lưu giữ được cả bút tích của các nhà văn đã mất nhằm góp phần phục dựng một cách đầy đủ nhất chân dung nhà văn Việt Nam. Như thế họ không chỉ làm công việc sưu tầm, cắt dán, lưu trữ mà còn giúp bạn đọc hình dung đầy đủ và chân thực nhất về các nhà văn, nếu không có cái tâm, cái tình với văn chương thì khó lòng lưu giữ được nhiều tư liệu có giá trị như thế cho bạn đọc qua bao biến đổi thời gian.

Tập 1:

Người ta thường nói “Xem mặt mà bắt hình dong”, từ trước đến nay chúng ta đều đã nghe tên các nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình nổi tiếng đến thân thuộc như Nam Cao, Chế Lan Viên, Bùi Giáng, Nguyễn Tuân, Tố Hữu, Phùng Quán… nhưng ít ai đã được gặp gỡ họ, dù chỉ là trong ảnh, người ta gọi đó là “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình”. Nhưng giờ đây chúng ta có thể thấy chân dung họ, những nét chữ của họ để chúng ta có thể hiểu rõ hơn về những tác giả mà chúng ta yêu mến. Chân dung và bút tích nhà văn Việt Nam đã ký họa được cái thần không phải trên gương mặt mà trong tâm hồn các nhà văn. Họ đã đến thật gần với bạn đọc thông qua những bút tích diệu kỳ. Mỗi nét chữ đều mang trong mình một hồn vía chất chứa bao tâm sự buồn vui. Đọc chữ in, người ta chỉ có thể cảm nhận được nội dung tác phẩm, còn xem những nét bút tự tay tác giả viết thì ta có thể nắm bắt được những rung động từ đáy tâm tư họ. Tâm trạng khi đặt bút sẽ tạo nên nét bút đậm nhạt, run run, lo sợ hay cứng cỏi, vững chãi. Nhìn nét chữ, ta như cảm thấy được chạm vào quá khứ, chạm vào thời khắc tác giả đang thả hồn mình vào trang viết, chạm được vào những tâm tư của người nghệ sĩ. Nét chữ Nguyễn Bính nhỏ nhắn lành hiền. Nét chữ Thu Bồn phóng khoáng bay bổng. Nét chữ Tản Đà nghiêng nghiêng mềm mại. Nét chữ Phạm Hổ điềm đạm. Nét chữ Giang Nam thong thả. Nét chữ Nguyên Ngọc hun hút gió rừng. Nét chữ Viễn Phương như những chiếc lá non mới bật mầm trong vườn một sớm. Nét chữ Thâm Tâm rạp đều như sóng lúa. Nét chữ Hoài Thanh như những đốm nắng gieo từng giọt trên thềm nhà. Nét chữ Hoàng Trung Thông khoáng đạt hào khí. Nét chữ Võ Văn Trực ngay thẳng như cái tên của nhà văn. Chữ Hàn Mạc Tử ngẫu hứng như ánh trăng thu lúc khuất sau mây lúc lồ lộ rõ. Chữ Lê Anh Xuân mộc mạc yên bình. Nữ sĩ Mộng Tuyết lại khiến người đọc hình dung ra tư thế viết ấn mạnh ngòi bút vào trang giấy với sự chú trọng vào câu chữ hết sức tuyệt đối. Nguyễn Bùi Vợi lại mang đến một nét bút dẻo mềm như nét chữ cô gái đôi mươi viết thư cho người thương của mình. Trong khi đó Diệp Minh Tuyền lại cho ra một đôi hàng chữ to và rõ, mà mỗi con chữ giống như những quả táo xanh mới hái trên đồi. Nguyễn Đình Thi gửi trong nét bút của mình tâm hồn hào hoa của một người trai Hà Nội hừng hực lửa chiến đấu mà cũng đầy mộng mơ. Ma Văn Kháng dường như đem vào chữ của mình tiếng lá khô lạo xạo rụng trong vườn một chiều thu gió lớn. Nguyễn Thị Hồng Ngát dịu dàng, nữ tính với nét chữ mảnh mai. Nguyễn Trọng Tạo khua nét bút trên giấy hệt như mái chèo xao động trên dòng sông quê một đêm trăng sáng. Quách Tấn lại mang đến những nét bay nét múa sạch và đẹp, mướt mát như từng chiếc lá đào vừa kịp lớn trong một sớm mùa đông…

Không chỉ có nét chữ, những bức ảnh cũng là chứng nhân lịch sử rõ nét và chân thực còn lưu lại mãi mãi trong cuộc biến đổi của thời gian. Những tấm chân dung đã lưu lại nhiều khoảnh khắc quý giá, phác lên nền ký ức những đường nét của ánh sáng và hình khối. Khuôn mặt Tế Hanh gợi nhắc một thời trai trẻ đầy mộng mơ và hoài bão. Bức ảnh Hoàng Ngọc Phách một nửa đen mờ khiến người xem nhớ lại một “Tố Tâm” thời kỳ đầu khai sinh ra tiểu thuyết tâm lý. Nhà thơ Thâm Tâm đội chiếc mũ nồi trẻ trung quá khiến độc giả thấy ngỡ ngàng vì luôn tưởng tượng ra một thi sĩ trong “Tống biệt hành” đầy ưu tư, lưu luyến từ cuộc chia ly “đầy hoàng hôn trong mắt trong”. Phạm Huy Thông với cặp kính và chiếc trán rộng lại khiến ta nhớ lại một Viện sĩ Viện hàn lâm khoa học từng van bóng với “Tiếng địch sông Ô”. Nguyễn Bùi Vợi với điếu thuốc trên tay lại phác lên cho mình một nét phiêu du đặc trưng của người nghệ sĩ… Những bức ảnh đen trắng hay màu đều lưu lại trong nó những dấu ấn thời gian, khiến người xem không khỏi không rung động và ít nhiều hoài niệm về chân dung những ngòi bút đã để lại cho đời bao nỗi suy tư thao thức.

250 chân dung và bút tích các nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình văn học Việt Nam trong tập 1 cũng đã phần nào phác họa được chân dung những người đem ngòi bút làm đẹp cho đời. Cái hay, cái quý của của cuốn sách này là bên cạnh các nhà văn có tên tuổi còn tôn vinh một số gương mặt tuy chưa phải là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, nhưng họ sống và viết chân thành; có người chưa đi hết khát vọng văn chương đã phải ngã xuống vì độc lập, tự do của Tổ quốc. Có những cây bút tên tuổi, đã từng cống hiến nhiều cho sự nghiệp văn học nước nhà và cũng có những cây bút trẻ đang góp phần cho nền văn học nước mình ngày một giàu có. Tác giả cố gắng hội đủ các nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu, nhà lý luận phê bình và dịch giả. Đó là những gương mặt lớp trước, lớp sau kế tiếp nhau xây dựng mái nhà văn nghệ chung ở nước ta. Bút tích của từng người đã giúp bạn đọc hình dung về các nhà văn gần gũi, ấm áp và thật xúc động. Mục đích của cuốn sách không đặt chính ở công dụng tra cứu về thân thế, sự nghiệp nhà văn, mà còn là khơi gợi cảm xúc, sự đồng cảm và chia sẻ, thấu hiểu từ người đọc đến nhà văn, chứa đựng nhiều tình cảm ấm áp, trân trọng của thế hệ sau.

Với 516 trang dày dặn, khổ 20.5×29 cm nằm gọn trong bìa sách cứng cáp in bốn màu đẹp mắt, cuốn sách đã thể hiện tấm lòng tri ân với các nhà văn Việt Nam và sự tôn trọng với những người sở hữu bộ sưu tập. Những trang giấy trắng, nền hoa văn nền nã, cách trình bày ngăn nắp, cách phối màu nhịp nhàng cộng với những bức ảnh sống động, gợi nhắc càng tôn lên giá trị của cuốn sách không chỉ về nội dung mà cả hình thức mang tính nghệ thuật cao. Sách do Nhà Xuất bản Giáo dục ấn hành với mong muốn đem lại cho bạn đọc nhiều bất ngờ và tin tưởng. Tập 2 sẽ xuất bản trong một ngày không xa.

Tập 2:

Vậy là sau một thời gian dài chờ đợi, tập hai của Chân dung và bút tích nhà văn Việt Nam đã ra đời. Nếu tập một của năm 2008 đem lại cho độc giả sự bất ngờ, thì tập hai ra đời đáp ứng được lòng mong đợi của những ai đã quen thuộc với nội dung và mục tiêu của cuốn sách. Tập hai tiếp tục tiêu chí tác giả đề ra là đưa độc giả lại gần hơn những tên tuổi, gương mặt nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu, nhà lý luận phê bình và dịch giả Việt Nam mà họ trân trọng, yêu mến. Mục đích của cuốn sách không đặt chính ở công dụng tra cứu về thân thế, sự nghiệp nhà văn, mà còn là khơi gợi cảm xúc, sự đồng cảm và chia sẻ, thấu hiểu từ người đọc đến nhà văn, chứa đựng nhiều tình cảm ấm áp, trân trọng của thế hệ sau.

Lật giở trang sách, ta thấy cách trình bày quen thuộc xuyên suốt từ tập một. Màu sắc trình bày, phối hợp nền nã khiến người đọc không cảm thấy nhức mắt, bị chi phối bởi cách sắp xếp rối rắm. Tất cả dường như khiêm nhường, nép mình lại để tôn lên từng chân dung tác giả. Phần giới thiệu về mỗi tác giả chủ yếu chia thành ba phần, gồm: Những tác phẩm chính đã xuất bản; Bài thơ hoặc đoạn thơ, đoạn văn tâm đắc; Lời nhận xét của đồng nghiệp. Ba phần tuy ngắn gọn những đã khắc họa được những nét cơ bản và đặc trưng của mỗi tác giả. Đặc biệt, phần làm nên dấu ấn chính là phần bút tích và chân dung các nhà văn. Nếu chỉ đơn thuần là giới thiệu thân thế, sự nghiệp thì bộ sách này cũng như bao cuốn sách khác, có khi còn sơ sài hơn, nhưng nhờ sự sống động và quý giá của bút tích, giá trị của nó đã nâng lên rất nhiều.

Đây là một công trình được hai tác giả Trần Thanh Phương và Phan Thu Hương dày công tích lũy. Trong quá trình sưu tầm, biên soạn, hai tác giả gặp rất nhiều khó khăn mà khó khăn lớn nhất là khâu tiếp cận nhà văn và khâu tìm lại bản thảo, bút tích của những nhà văn quá cố. Nhưng với sự tâm huyết của mình, Thanh Phương và Thu Hương đã tạo nên những cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa giữa các tác giả và bạn đọc. Cái quý ở đây là tác giả lưu giữ được cả bút tích của các nhà văn đã mất nhằm góp phần phục dựng một cách đầy đủ nhất chân dung nhà văn Việt Nam. Như thế họ không chỉ làm công việc sưu tầm, cắt dán, lưu trữ mà còn giúp bạn đọc hình dung đầy đủ và chân thực nhất về các nhà văn, nếu không có cái tâm, cái tình với văn chương thì khó lòng lưu giữ được nhiều tư liệu có giá trị như thế cho bạn đọc qua bao biến đổi thời gian.

Chân dung và bút tích nhà văn Việt Nam đã ký họa được cái thần không phải trên gương mặt mà trong tâm hồn các nhà văn. Họ đã đến thật gần với bạn đọc thông qua những bút tích diệu kỳ. Mỗi nét chữ đều mang trong mình một hồn vía chất chứa bao tâm sự buồn vui. Ví như khi nhin nét chữ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, ta thấy hiện ra một chân dung đôn hậu với những tác phẩm lưu dấu trong lòng trẻ thơ như “Chú bé rắc rối”, “Kính vạn hoa”, “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”…, nụ cười ông cũng dí dỏm như những dòng chữ ông viết cho tuổi thơ. Rồi người đọc phải ấn tượng với bút tích của nhà thơ Vũ Hoàng Chương bay, phiêu như những vần thơ say nổi tiếng của mình. Nhà thơ Quang Dũng thì có gương mặt điển trai, nét nhìn cương trực, chữ viết nho nhỏ đầy khiêm tốn, mang nhiều tâm tư của một nhà thơ lính yêu con người và thiên nhiên. Người đọc cũng sẽ đồng cảm với nhà văn Võ Thị Xuân Hà, một gương mặt văn chương nữ đằm thắm, nhiều suy tư với nét chữ hiền dịu, nữ tính nhưng cũng không kém phần bay bổng như “bầy hươu nhảy múa” (tên một tác phẩm của nhà văn). Gương mặt của thi sĩ Bàng Bá Lân lại cho chúng ta một cảm nhận đặc biệt vì nét cá tính và mạnh mẽ, thế nhưng lời thơ ông lại được viết ra bình yên dưới ngòi bút nghiêng nghiêng “êm đềm sóng lượn trôi trên lúa” (trích trong “Trưa hè” của Bàng Bá Lân). Tổng Biên tập của báo “Hà Nội tân văn” (1939-1940) Vũ Ngọc Phan lại có nét cười gợi nhiều ký ức với chữ ký thoáng đãng và dài như một áng thơ hay. Nhà thơ Hồng Thanh Quang hẳn sẽ vui khi nhìn thấy bức hình của mình trong cuốn sách, bởi nó gợi nhắc về một thời tuổi trẻ đầy say mê mà như trong dòng chữ ông viết đẹp như họa thì “gương mặt như mầm cây/ vừa trồi lên khỏi đất” (trích trong “Vô chiêu” của Hồng Thanh Quang). Cách viết của nhà báo Phan Quang lại cho người đọc cảm nhận về một trí tuệ lớn, một tâm hồn bao la, như ông tâm sự “tôi là người làm báo, thỉnh thoảng lạc bước sang vườn văn”. Nhà thơ Hữu Ước lại in mình trong một bức ảnh quân phục, một chiến sĩ Công an có gương mặt đôn hậu mà cương nghị với nét chữ bay nghiêng như cỏ lau đổ xôn xao trong một chiều gió, mỗi câu thơ của ông đều cho ta cảm giác sống động: “Tí tách giọt mưa thu/ Xối xả trận mưa rào/ Ầm ào mùa gió bão/ Cái nắng hè như chảo mỡ đang sôi/ Lần lượt giọt thời gian đi qua/ Năm này, năm khác” (trích trong “Giọt thời gian” của Hữu Ước). Nhà thơ Huy Trụ lại có bức ảnh đẹp đến ngỡ ngàng về cách tạo hình và sự ấn tượng của đôi mắt biết nói. Chữ viết của ông đẹp như những cánh lá vàng ươm mùa thu chao phất phơ trong gió, cũng như những câu thơ đầy chất tự sự của ông còn đọng mãi trong lòng người yêu thơ: “Sau bao chìm lấp, nổi nênh/ Sóng xô bạc mặt, thác vênh lòng thuyền/ Chỉ còn trong vạt áo em/ Để tôi tìm lại một miền riêng tôi” (Trích trong “Miền riêng tôi” của Huy Trụ). Và còn nhiều nữa những gương mặt, những bút tích để lại cho ta nhiều cảm nhận đẹp và khác lạ như Trần Lê Văn, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Thị Minh Ngọc,Việt Phương, Lê Thị Kim, Kiên Giang, Dũng Hà… mà bạn đọc có thể đọc, xem và có những cảm nhận cho riêng mình.

211 chân dung và bút tích các nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình văn học Việt Nam trong tập 2 (tiếp nối 250 chân dung trong tập 1) đã phác họa được chân dung những người đem ngòi bút làm đẹp cho đời. Cái hay, cái quý của của cuốn sách này là bên cạnh các nhà văn có tên tuổi còn tôn vinh một số gương mặt tuy chưa phải là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, nhưng họ sống và viết chân thành và hết lòng vì sự nghiệp chung. Tác giả cố gắng hội đủ các nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu, nhà lý luận phê bình và dịch giả. Đó là những gương mặt lớp trước, lớp sau kế tiếp nhau xây dựng mái nhà văn nghệ chung ở nước ta. Bút tích của từng người đã giúp bạn đọc hình dung về các nhà văn gần gũi, ấm áp và thật xúc động. Với 427 trang dày dặn, khổ 20.5×29 cm nằm gọn trong bìa sách cứng cáp in bốn màu đẹp mắt, cuốn sách đã thể hiện tấm lòng tri ân với các nhà văn Việt Nam và sự tôn trọng với những người sở hữu bộ sưu tập. Những trang giấy trắng, nền hoa văn nền nã, cách trình bày ngăn nắp, cách phối màu nhịp nhàng cộng với những bức ảnh sống động, gợi nhắc càng tôn lên giá trị của cuốn sách không chỉ về nội dung mà cả hình thức mang tính nghệ thuật cao. Sách do Nhà Xuất bản Giáo dục ấn hành, có sự góp mặt của Công ty cổ phần Sách dịch và Từ điển Giáo dục cùng nhiều nhà văn, gia đình các nhà văn, thầy cô giáo, bạn bè và đồng nghiệp vì yêu mến công việc của tác giả đã gửi tới những tư liệu quý cho cuốn sách.

Hai tập sách trên đã thực sự đem lại cho bạn đọc nhiều bất ngờ và tin tưởng. Nó không chỉ đáp ứng được nhu cầu hiểu biết về các nhà văn Việt Nam của độc giả, mà còn đem lại cho chúng ta sự cảm nhận gần gũi, chân thật về những chân dung chúng ta yêu mến. Công trình 30 năm của hai tác giả Trần Phương và Phan Thu Hương đã tạo nên một sản phẩm không giống với các tác phẩm viết về các tác gia văn học thường thấy, vì nó không chỉ là tư liệu mà nó còn là sự sống động của những cuộc đời. Như trong lời Nhà xuất bản đã viết “Làm sách phải tìm được sự khác biệt. Chỉ có sự khác biệt mới tạo nên giá trị cuốn sách”, Chân dung và bút tích nhà văn Việt Nam đã làm được điều đó và xứng đáng là một trong những cuốn sách lưu dấu cuộc đời.

Ảnh: Bích Ngân

Published in: on 10/05/2023 at 6:31 Chiều  Gửi bình luận  

Kỷ niệm còn mãi

Lục lại ổ cứng cũ thấy có bài viết này, không nhớ là đã từng viết nó nữa cơ. Viết bao giờ, viết để làm gì? Thôi cứ lưu lại ở đây như một kỷ niệm đã.

Đầu tháng 5, Đại hội Chi đoàn ở cơ quan mới. Mình cũng lại được ngồi ở bàn Chủ tọa. Cảm giác cũ lại ùa về, những ngày hoạt động Đoàn ở Thư viện Quốc gia như mới vừa hôm qua, còn ở đó tươi nguyên.

Không phải là những gương mặt ngày xưa nữa, là những gương mặt cũng quen, nhưng chưa quá thân, chưa quá hiểu. Những thao tác trong Đại hội cũng tương đối giống nhau, nhưng không khí đương nhiên là mỗi nơi mỗi khác. Quả thật là nhớ ngày xưa. Dù ngày xưa đó, trong hoạt động thanh niên của mình và các bạn cũng có biết bao bỡ ngỡ, sai sót, có lúc cãi vã tranh luận nho nhỏ, cũng đôi khi đùn đẩy nhau, có lúc bị lãnh đạo mắng vì làm chưa đúng…

Mình quên không làm cái tổng kết là từ ngày rời Thư viện mình đã mơ bao nhiêu giấc mơ về nơi ấy. Nhưng phải nói là quá nhiều. Vì mình vốn là người hay mơ. Cũng vì cái nơi đã gắn bó 7 năm ấy, làm sao một sớm một chiều mà quên đi được. Mơ bao nhiêu gương mặt cũ, mơ nhiều nhất là phòng Tạp chí Thư viện nằm khiêm tốn ở tầng 2 khu nhà H. Cứ mơ mãi là mình đã quay trở lại làm việc, và lại làm những công việc quen thuộc ngày nào. Mơ thấy chị Lan, chị Vân, anh Mạnh đi lại cười nói, thậm chí chê trách mình vì làm việc lơ là… Tỉnh dậy, nhiều khi cứ ngẩn ngơ.

Vẫn đều đặn vào trang web “nlv.gov.vn” để xem tin tức thư viện và hoạt động của Thư viện Quốc gia. Ngắm lại những gương mặt đã từng thân quen, càng ngày càng tươi tắn hơn, càng lúc càng năng động. Ngắm cả những gương mặt lạ, mà khi mình đi rồi các bạn mới chuyển đến. Ngắm khuôn viên thư viện, ngắm không gian làm việc các phòng. Chưa kể nhiều lúc có việc (hoặc ngẫu hứng) đi ngang qua, chẳng dám dừng lại, chỉ đi chầm chậm nhìn vào phòng Thẻ, bãi gửi xe độc giả, nhà để xe cán bộ, nhà H thấp thoáng phía trong kia. Và nhất là cái bảng tin, nơi dán Bản tin Thanh niên, nơi ngày xưa mình và mọi người quây quần ở đấy dán từng tờ bản tin lên rồi cười đùa rôm rả. Những ngày còn làm việc đoàn, cùng lao động Quỹ châu Á, CONSAN, thi Miss Thư viện,… cùng chị Kiều Giang, anh Ban, em Mai Linh, anh Hùng, Thu Phương, Thu Trang, chị Thúy Hằng, Minh Tuyết, em Hoạt… và bao nhiêu người khác nữa vẫn còn đọng lại rõ thế!

Thỉnh thoảng vẫn liên lạc với một số anh chị, bạn bè ở Thư viện. Mọi người cứ trách sao chẳng thấy qua Thư viện chơi. Thú thật là mình ngại. Không phải ngại đi, lười đến. Mà cảm giác ngại ngần của một người cũ. Chỉ sợ khi quay trở lại sẽ thấy thừa thãi, lạc lõng. Vì thế, cảm giác cứ xa dần. Là do mình cả. Mình rời đi, mình phải là người chủ động trở về thăm. Còn cảm giác, có lẽ chỉ là ngụy biện.

Vui vui vì một số bạn bè hoạt động Đoàn ở các đơn vị khác thuộc Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch vẫn thường xuyên hỏi han. Nhờ đó, cảm thấy mình không quá già, quá xa cách Đoàn và quá bị quên lãng. Nhờ đó, thấy tự tin và ấm áp hơn mỗi khi nghĩ mình đã từng là một thành viên của ngôi nhà Thư viện Quốc gia. Nhờ những hỏi han của bạn bè trong và ngoài Thư viện, cũng biết hoạt động Đoàn dưới sự điều hành của Bí thư Tuyết giờ còn tốt hơn xưa, năng động và thiết thực hơn xưa.

Lúc vừa sang cơ quan mới (2010), mình cũng được bầu ngay vào Ban chấp hành Đoàn của đơn vị nhỏ trong một đơn vị lớn. Nhưng không thể giữ lại được sự hào hứng, trẻ trung như xưa, dù rất cố. Thường là thế, điều đẹp đẽ, hồn nhiên, hào hứng, say mê nhất đã nằm lại cùng những năm tháng thuở ban đầu. Thỉnh thoảng nghe chị Nhung, em Hoạt, chị Oanh, anh Ninh… kể về Thư viện và những hoạt động Đoàn, có đôi chút bâng khuâng, nhớ nhớ.

Thứ 5 vừa rồi xem lịch cơ quan mới, thấy một lịch ghi: “Thứ 5 làm việc với Thư viện Quốc gia”. Cảm giác như mình vẫn ở Thư viện. Cứ như có sự kết nối nào đó, dù mình chẳng liên quan gì đến kế hoạch này. Thế mới biết, những gì đã từng gắn bó, đặc biệt gắn bó với mình vào thời tuổi trẻ, sẽ không bao giờ quên được, dù cuộc sống sau này có cuốn mình đi với những bận rộn công việc khác và những lo toan đời sống mỗi lúc lại ngập đầy.

Published in: on 10/05/2023 at 6:08 Chiều  Gửi bình luận  

Bài in SGK

Winlinh có hai bài viết được Nhà xuất bản Bộ Giáo dục chọn in vào sách giáo khoa Ngữ Văn, giảng dạy chính thức trong nhà trường phổ thông.

Published in: on 25/08/2022 at 2:33 Chiều  Comments (7)  

Về lại chốn xưa

Hôm qua về lại Thư viện, ngồi cafe hầm Trung Nguyên, hẹn mọi người để tặng sách. Khung cảnh vẫn thế, không nhiều thay đổi. Khoảng 12 – 13 năm về trước, nơi đây là chỗ tôi ngồi hẹn hò đồng nghiệp và bạn bè. Đi từ căn phòng Tạp chí nhà H xuống hầm, khoảng 100 bước chân là tới. Một vùng kỷ niệm buồn có vui có, không đếm xuể tôi đã buồn vui khi ấy bao nhiêu.

Ngồi với chị Nhung, anh Ninh và gửi sách cho chị Giang xong, cảm giác trong tôi thật nhẹ nhõm. Những người đồng nghiệp xưa gặp lại, không thấy có gì xa lạ. Còn mọi người khen tôi tươi trẻ ra, sống động hơn. Dạo này tôi gặp nhiều bạn bè cũ mới, mà giống em Ngọc nói, chị bây giờ như trong những ngày cận tết vậy. Đúng lắm, hãy sống những ngày thật vui và ý nghĩa, nhé tôi.

Published in: on 01/12/2021 at 11:37 Sáng  Comments (2)  

Nghe sách bản quyền

Vậy là tôi đã đăng ký thành hội viên của Fonos để bắt đầu hành trình nghe audio book và đọc e-book có bản quyền. Tôi đăng ký gói Hội viên năm, nghĩa là nộp tiền cả năm để được nghe, đọc sách tại app này. Lý do tôi đăng ký hội viên là vì sách ở đây khá ổn, giọng đọc hay, rõ ràng, truyền tải được nội dung trọn vẹn.

Dần dần tôi dùng nhiều hơn những thứ có bản quyền và trả phí. Không phải tôi thừa tiền (khó khăn là đằng khác) mà vì thấy cần phải thế. Hiện có WordPress, Canva, Netflix, Google Space… và một vài thứ khác tôi đang dùng có trả phí.

Riêng với app nghe sách nói này tôi thấy hữu ích vì tôi có nhu cầu lắng nghe và học hỏi không ngừng. Đầu tư một khoản tiền nhỏ để nuôi dưỡng tâm hồn, phát triển bản thân, với tôi đó là sự đầu tư xứng đáng.

Published in: on 02/10/2021 at 8:21 Sáng  Comments (7)  

Gom nhặt (2)

Published in: on 03/08/2021 at 7:32 Chiều  Comments (4)  

Gom những gì đọc được

Tôi có trang winlinh.book trên instagram chuyên đăng những thứ liên quan sổ, sách, bút… Tôi cũng thêm một phần là chép lại các trích dẫn mình đọc được mà thấy thích (tự tôi gõ lại và trình bày thêm chút xíu cho sinh động) để đăng lên nhằm lưu lại cho bản thân và chia sẻ cho ai cần. Sau đây là một vài tấm như vậy.

Published in: on 01/07/2021 at 3:55 Chiều  Gửi bình luận  

Sổ chép thơ

Tôi vẫn giữ thói quen chép những bài thơ yêu thích vào sổ. Từ ngày còn thiếu niên rồi thiếu nữ, cho đến giờ đã là mẹ hai con. Quyển sổ hiện tại mà tôi chép cũng chỉ còn vài trang, là một quyển sổ tôi đã dùng từ những ngày đại học. Nghĩa là trong suốt bao nhiêu năm tôi cũng không chép thơ quá nhiều, nhưng được cái có duy trì và rất hay mở ra đọc lại.

Bài thơ dài nhất mà tôi đang chép đã kéo dài thời gian chép trong hơn ba năm, đó là “Động hoa vàng” của nhà thơ (từng là thiền sư) Phạm Thiên Thư. Thơ gồm 100 khổ, mỗi khổ 4 câu, như vậy tổng cộng là 400 câu thơ. Tôi in thơ ra giấy A4 và cứ thế thong thả chép những khi rảnh hoặc khi chợt hứng.

Hiện tôi đã chép sang khổ thứ 84. Tờ A4 nào chép xong, tôi bỏ tờ đó đi, nên tập giấy in thơ đã mỏng dần, chỉ còn đôi tờ nữa. Và sau này mỗi lần giở ra nhìn lại, thấy cả bài thơ dài nằm trong sổ với bao màu mực xanh – đen, kim – bi, đậm – nhạt khác nhau, hẳn tôi sẽ luôn mỉm cười thú vị.

Published in: on 24/06/2021 at 6:27 Chiều  Comments (8)  

Cứ để đó, chờ thời gian qua đi.

Nhiều khi ngồi nghĩ, biết bao điều đã đi qua đời mình giờ trôi về đâu. Trong những thời khắc quá khứ đó, thấy vật vã dài như cả thế kỷ, mà cuối cùng bây giờ nhìn lại, mờ xa chóng vánh đến thẫn thờ.

Cuộc đời ngắn ngủi, loanh quanh vài vòng buồn vui là hết thôi. Vậy mà cứ vật lộn với chính mình cho rối tung cả lên. Sau cùng, chợt nhận ra, nơi thanh bình nhất là nơi đơn sơ nhất. Và nơi cần khơi thông để nó trở về nguyên vẹn đơn sơ như thuở ban đầu chính là tâm hồn mình.

Hôm nay giở lại “Mùa lá rụng trong vườn”, vào đúng trang 139. Cuốn sách ố vàng mua ở hiệu sách cũ gợi lại ký ức một khu vườn chiều thu Hà Nội khi những con người của tháng ngày bỡ ngỡ đổi mới ấy phải tự bóc mình ra lớn lên cùng thời cuộc. Trong sách cũng có nhiều đoạn tả cảnh nhẹ nhàng, rất thích, như đoạn này:

“Ngày đã dài hơn. Thời gian như trẻ lại… Mưa mùa hạ ào ào cảm giác hứng khởi. Ếch nhái ở góc vườn rậm nổi điệu nhạc ì uôm hào hứng, những đám cưới của loài sinh vật này tắm gội trong mưa chợt rơi chợt tạnh, cũng ngắn ngủi, ồn ào như những cơn mưa. Mưa giội xuống mặt đất một nguồn sinh lực mới và những hàng me bên phố ngày nào chỉ loi thoi mấy chồi lộc, giờ nhánh, cành đã xanh đầm lá non.

Cây trong vườn nhà ông Bằng tốt tươi hơn ở những nơi khác. Kể từ khi xuân sang, trên lá cành của chúng đã thấy có sự hăm hở khác lạ. Giờ thì phấn đã ra hoa. Lặng lẽ, trên những chòm lá cao tít, hồng bấy lá non, hoa ngoi lên, ngầu ngầu một sắc nắng nhẹ, như phấn thông vàng. Hoa gọi ong. Cây mít bật những chồi hoa cánh mở đầy đặn. Rồi sấu. Rồi vải. Lạ, vải kết quả từ lúc nào mà nhanh vậy. Một sớm mai trở dậy, đứng dưới gốc sấu hoa rụng đầy, mịn xanh như bột đậu đỗ, ngẩng lên cành vải đã thấy những chùm quả non nhỏ, xanh như ngọc…”

Ông Ma Văn Kháng bảo “thời gian trôi tách dần con người ra khỏi sự kiện”. Nhưng vào lúc này, có sự kiện buồn còn nằm đấy mới nguyên, chưa thể nào tách mình ra khỏi nó. Nên cứ để đó, không can thiệp gì, chờ thời gian qua đi…

(Viết 28/7/2009)

Published in: on 19/06/2021 at 9:14 Chiều  Comments (2)  

Yêu ai?

YÊU AI?

Lâu lắm rồi, hôm qua tôi mới đọc lại Hoàng Phủ Ngọc Tường (HPNT). Tập 1 “Nhàn đàm” vẫn khiến tôi có nhiều cảm xúc như ngày đầu khi mang 4 tập HPNT về từ hiệu sách, mua bằng tiền học bổng của sinh viên năm 3.

Trước hết là cảm xúc với bài thơ của thầy Toại (thầy dạy vỡ lòng của nhà thơ HPNT) chép lên bảng khi tác giả tới lớp ngày đầu tiên. Bài thơ giản dị, mộc mạc, nhưng như chính tác giả viết thì:

“Tôi cảm thấy thằng bé trong tôi đã khác ngày hôm qua, vì trên trang giấy trắng của tâm hồn tôi, thầy tôi đã viết lên bài học về lòng Nhân Ái… Thật không ngờ, bài vỡ lòng ấy đã theo tôi đi suốt cuộc đời, đến nỗi càng từng trải kinh nghiệm sống, những câu vần vè ấy càng chiếu toả cho tôi một ánh sáng khải thị khác thường, tuồng như sức hàm dưỡng của nó không bao giờ cạn“.

Bài thơ như thế này:

Trò đi học để yêu ai?
Thưa tôi đi học để yêu người gần xa

Gần là yêu mẹ yêu cha
Trước thì anh chị, sau ra họ hàng

Sau rồi tới kẻ lân bang
Tôi yêu, yêu hết kẻ sang người hèn

Bao nhiêu kẻ lạ cùng quen
Cùng nhau đã có mặt trên hoàn cầu

Là tôi yêu chẳng xiết đâu
Ấy tôi đi học chỉ cầu thế thôi.

(viết 22/8/2007)

Published in: on 18/06/2021 at 10:38 Chiều  Comments (2)  

Sổ thơ tranh

Nhân có em Đoan Thục bạn blog hỏi về việc ngày xưa chị có vẽ tranh cho thơ, mình lục lại ít bài trong cuốn sổ ngày cấp 3 có thơ và tản mạn mình viết kèm các hình vẽ minh họa để up lên đây lưu làm kỷ niệm.

Published in: on 29/05/2021 at 10:46 Sáng  Comments (2)  

Kiều mệnh khúc

Mấy ngày nay trên báo điện tử và mạng xã hội có nhiều bài viết đề cập đến bộ phim Kiều mà phần lớn đều nhắc từ “thảm họa”. Mình chưa xem phim nên không có bình luận gì. Nhưng riêng OST của phim thì thật sự rất mê. Nghe đi nghe lại từ khi phim chưa ra rạp đến giờ càng nghe càng thấm. Nay chia sẻ lên blog để mọi người cùng nghe.

Đặc biệt trong phần bình luận trên kênh của ca sĩ Bùi Lan Hương có một bạn đã dày công đưa ra cả các trích dẫn thơ của đại thi hào Nguyễn Du theo từng câu hát. Mình xin phép copy phần đó lên để ngẫm thêm vì mình cũng là người thích đọc Truyện Kiều (khi các bạn cấp 2, cấp 3 và ĐH của mình ít ai đọc Truyện Kiều cả quyển thì mình đã ôm quyển Kiều đọc và thuộc không ít trường đoạn).

Đúng thật chuyển thể từ truyện thơ sang phim điện ảnh là không dễ, vì nó cần sự lột tả tinh tế và sâu sắc. Vì Truyện Kiều bản thân nó đã có chỗ đứng lớn trong lòng dân tộc, không thể dễ dãi hay gồng mình để dựng nên một câu chuyện không đủ chiều sâu từ kịch bản đến diễn xuất.

Nhắc lại, vì chưa xem nên mình không thể đưa ra nhận xét, mà chỉ nói trên góc độ người cảm nhận thơ. Và hơn hết mình cũng hiểu sự cố gắng của những nhà làm phim, họ đã thật sự muốn làm ra một bộ phim tốt, rất đáng trân trọng, chỉ là do chưa thể làm ra một phim “tới” và chạm được vào cảm xúc người xem mà thôi (nếu đúng như báo chí nói).

May sao có bài “Kiều mệnh khúc” ra đời, để mình được nghe và được hát. Âm nhạc của Bùi Huy Tuấn, phổ thơ Mai Lâm, giọng hát và diễn xuất ma mị của Bùi Lan Hương, bài hát này với mình là một sự trọn vẹn.

Published in: on 14/04/2021 at 7:29 Chiều  Comments (2)  

Sáng chủ nhật nghe nhạc Vũ Cát Tường

Dậy muộn hơn ngày thường. Pha cốc trà. Làm một chiếc bánh mì kẹp. Mở “Hành tinh ánh sáng”. Pha một cốc cacao nóng. Sáng chủ nhật bình yên. Vẫn luôn thích nhạc và giọng VCT, một tâm hồn âm nhạc thông minh và sâu lắng, giọng hát live thật đỉnh. Nghe tiếp thôi…

Published in: on 10/01/2021 at 9:16 Sáng  Comments (3)  

Chủ đề tình yêu trong âm nhạc Đỗ Bảo

Chủ đề tình yêu trong âm nhạc Đỗ Bảo

Tôi chưa thể dành thời gian để tổng kết xem Đỗ Bảo đã viết bao nhiêu bài hát về tình yêu. Chỉ biết rằng, hầu như tất cả những bài hát của Đỗ Bảo mà tôi từng nghe đều ít nhiều có bóng dáng tình yêu thấp thoáng trong đó. Mỗi nhạc sĩ sẽ có cách tiếp cận với chủ đề tình yêu khác nhau, tùy ta thấy phù hợp với lối đề cập của nhạc sĩ nào. Riêng tôi, tôi chọn nghe những câu chuyện tình mà Đỗ Bảo viết, đơn giản vì tôi thấy lối đề cập ấy vừa vặn với tâm tư, tình cảm và góc nhìn của tôi. Trong một trưa chủ nhật vừa hong tóc dưới nắng đông vừa thong dong nghe nhạc Đỗ Bảo, tôi bỗng muốn viết vài nét về chủ đề tình yêu trong âm nhạc của anh. Vì là ngẫu hứng, nghĩ nhanh viết nhanh, nên những chia sẻ, cảm nhận này chỉ là đôi lát cắt chợt đến chợt hiện…

Sự tử tế và bao dung.

Ở hình dung tôi, những người yêu nhau trong nhạc Đỗ Bảo đều là những người thực sự tử tế. Tôi nói tử tế là không quá, khi bên ngoài kia người ta hát nhan nhản về những phản bội, phụ tình, người thứ ba, bắt cá hai tay, yêu nhau vì nhà sang xe xịn v.v… Tử tế bởi những người yêu nhau ở đây luôn dành cho nhau sự nâng niu, đề cao dù họ đã là quá khứ hay vẫn còn là hiện tại của nhau. Vì thế những thổ lộ, giãi bày họ dành cho nhau dẫu trực diện hay âm thầm sâu kín đều thể hiện một thái độ ân cần và trân trọng. Đó chính là sự tử tế mà tôi thấy xuyên suốt trong tất cả các bài hát về tình yêu mà Đỗ Bảo viết. Và tôi luôn xúc động vì sự tử tế kín đáo ấy, nó làm tôi thấy tình yêu đẹp đẽ và thiêng liêng hơn. Vậy mới có “mai xa nhau, anh nguyện làm ánh nắng mùa thu rơi” (Cỏ mềm), nghĩa là chúng ta tử tế, trân trọng và nghĩ cho nhau ngay cả khi xa nhau, đó chính là điều chỉ tình yêu đích thực mới có. Và người yêu đương trong âm nhạc ấy biết ơn tình yêu, biết ơn cả kỷ niệm – “nhìn theo đường hun hút còn xa, xin cám ơn những điều đã qua” (Bức thư tình thứ hai).

Trong tình yêu ấy, quá khứ của mỗi người là thứ được cả hai tôn trọng và bao dung, vì họ hiểu điều quan trọng nhất chính là hiện tại họ đang ở bên nhau đầy ngọt ngào tin tưởng: “Chẳng cần biết dĩ vãng xưa cũ anh đã yêu người. Chẳng cần biết em đã bên ai ngày xa xôi. Một ngày mới, ta biết sâu kín nơi trái tim mình. Tình yêu ở đó, lấp lánh ánh trăng đầy. Tình yêu ở đó, sẽ mãi cùng tháng năm” (Bài hát cho em). Và em nhé, “hãy cứ bình tâm, đừng âu lo chuyện đời, đừng sợ hãi nếu đêm giông tới xói vùi, đừng sợ hãi khi anh còn nơi đây” (Bức thư tình thứ năm) vì luôn còn đây một bờ vai yêu thương vững chãi.

Sự dịu dàng và điềm đạm.

Tôi luôn thấy một nét dịu dàng trong tình yêu ở các bài hát Đỗ Bảo. Người phụ nữ dịu dàng đã đành, người đàn ông thậm chí còn dịu dàng hơn. Dịu dàng và ngọt ngào ở ý nghĩ, ở lời tỏ bày, ở lối cư xử với người mình yêu. Ta có thể nhìn rõ điều ấy ở trong series bài hát những bức thư tình: Từ “Bức thư tình đầu tiên” – “Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao, sẽ luôn ở đây nơi tim anh, tình yêu bất tận“; tới “Bức thư tình thứ hai” – “Lặng nghe lời dịu dàng anh nói, anh yêu em anh yêu em rất nhiều”; rồi “Bức thư tình thứ ba” – “Người yêu dấu hỡi nhìn ngọn lửa cháy anh bỗng nhớ em rất nhiều”; sang “Bức thư tình thứ tư” – “Cuộc đời mà ta vẫn mơ, dịu êm tiếng đập con tim”; và “Bức thư tình thứ năm” – “Anh càng mạnh mẽ hơn nhiều, phải chở che cho em đến suốt cuộc đời, vì riêng em thôi, dẫu có đổi thay thế giới này”.

Nhắc đến sự dịu dàng điềm đạm, không thể không nhắc đến “Bài ca tháng sáu”. Mở đầu bài hát, tác giả đã phác lên một khung cảnh rất đỗi gần gũi đời thường: Nhà hàng xóm vẳng sang tiếng nhạc trên radio. Bên này, anh và em mỗi người một việc, bình yên có nhau trong một không gian tĩnh lặng giữa “tháng sáu nóng như đổ lửa” với cây sấu già vẫn miệt mài “thả chiếc lá xanh” (riêng chữ “thả” ở đây tôi rất tâm đắc, sẽ phân tích riêng khi có dịp). Tôi thích lời chàng trai trong đó, “đã lâu lắm rồi, anh không viết những bản tình ca” mà lý do thật đáng yêu là bởi “chắc cuộc sống chúng mình phẳng lặng, ta không buồn và chẳng lo âu, cứ yên bình tình yêu chúng mình”. Để rồi bất ngờ tác giả đưa ta đến một không khí khác, là “khi những bản nhạc đã tắt”. Một sự yên tĩnh bất ngờ cho người nghe và mở ra một sự bình yên bên này căn nhà, nơi có đôi vợ chồng trẻ đang đi qua những ngày bình yên. Bình yên bởi thấu hiểu, biết người kia dù không nói vẫn đang hướng về mình qua cảm nhận bằng ánh mắt. Đoạn nhạc lẫn lời ca tôi thích nữa chính là “em gặp chúng ta khi đã quá già bên những gương hồ một ngày tháng sáu những thập kỷ sau mùa hè tiếng ve sầu“… Mình gặp chính mình của tương lai, vẫn đi cùng nhau, dịu dàng qua năm tháng. Rồi từ tưởng tượng tương lai ấy, ta lại quay về với hiện tại lúc này, để yêu hơn những nhẹ nhàng an ổn trong một ngày hè tháng 6 “trái tim đỏ lửa”.

Niềm vui trong trẻo, tràn ngập tin yêu.

Những cô gái trong nhạc Đỗ Bảo khi yêu thật trẻ trung thơ dịu. Các cô có sự bay bổng ngọt ngào, có sự hồn nhiên trong trẻo, có sự mơ mộng lạc quan với tình yêu. Là cô gái yêu đời nhí nhảnh “thích được làm dáng cho anh ngợi khen, này áo mới với môi son phớt nhẹ”, và mộng mơ hạnh phúc “vì mình có anh ở bên, ngày mưa có anh gần bên, thời gian cứ trôi đi ôi mọi điều rất tuyệt vời” (Những khung thời khác). Là cô gái “ngỡ ngàng phút giây anh đến ngập chiếm hồn em, xôn xao cánh buồm đỏ thắm cổ tích xưa” (Cánh buồm đỏ thắm). Là cô gái “tựa vai anh, muốn được bên anh đi tới cùng trời, tựa vai anh, muốn được bên anh như đứa trẻ thơ” (Ngày cuối tuần rực rỡ). Còn chàng trai thì “ngượng ngùng như thế, tôi vẫn thầm yêu” (Nghịch lý), và “yêu thì lòng cứ vẽ em đang ngồi đây bức tranh đôi người” (Người câu bóng) với “niềm tin vẫn đong đầу và lòng ta bình уên” (Bài ca tháng sáu).

Phải nói rằng “Mây” là một trong những bài hát tôi vô cùng thích, cả ở giai điệu lẫn ca từ. Ấy vậy mà tôi còn lỡ thuộc sai từ, để rồi sau đó mới nhận ra được hết ý nghĩa của bài hát khi được chính nhạc sĩ “mở mang” cho. “Nếu biết rằng hương tóc mây gọi mời. Nếu biết rằng gót chân qua bồi hồi. Chậm như cách mây thuộc về tôi“. Như Đỗ Bảo đã phân tích, thì đó là hình ảnh “một cô gái đi qua một anh trai, tóc mây tỏa hương gọi mời, bước chân dường như ngập ngừng hồi hộp, và đi chậm thật chậm vì lo lắng hoặc lỡ anh trai không nhận ra mình thu hút, hoặc muốn để cho anh ta biết chắc anh ra đã có tình yêu của mình… Đó là hình ảnh đẹp của một cô gái đang yêu, ở vào khoảnh khắc giao cắt đẹp và tinh tế của một mối quan hệ”…

Nghe nhạc tình yêu của Đỗ Bảo, thấy tình yêu luôn là mặt trời, là vùng ánh sáng đẹp đẽ mà chúng ta đều muốn hướng tới: “Người là chiêm bao hay là lẽ sống cuộc đời, để hôm nay ta biết thiên đường mà ta khao khát là nơi đây” (Cánh buồm đỏ thắm). Và dù dường như hai người đã đi tới đích của hạnh phúc của “phút nguyện thề đắm đuối với trăng sao trên trời” (Ngày cưới) thì tất cả cũng mới chỉ là bắt đầu bởi “con tim không tuổi còn mơ những tia nắng non” (Chuyện của mặt trời, chuyện của chúng ta).

Nỗi buồn nhẹ nhõm, an nhiên.

Nỗi buồn trong tình yêu ở nhạc Đỗ Bảo không bi lụy và tuyệt vọng. Buồn của sự tự ý thức, tự thấu rõ nỗi buồn: “Biết buồn như đã, biết khổ đau như đã. Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, như trút xuống đời những đam mê con người” (Cầu vồng đêm mưa). Dù có mệt nhoài khi “trái tim yêu, tôi mong nghỉ ngơi, cuộc tình vừa xa mang tôi qua đây” (Đôi giầy lười), thì niềm tin vào tình yêu vẫn không bao giờ lụi tắt.

Dù “vô tình thôi từ lâu người vẫn vô tình với nhau” nhưng những người yêu và được yêu luôn “cám ơn đời mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời” (Điều ngọt ngào nhất). Dù “mối tình tưởng rằng đã hóa xanh xao” nhưng thật ra vẫn là “dịu êm nhịp đập khát khao” (Bức thư tình thứ tư). Và còn là nỗi thấm thía sâu lắng đầy biết ơn khi người đàn ông nhận ra: “Em là ánh lửa, mang cho anh tất cả, mà chỉ khi em thiêu đốt anh anh thật lòng mới hiểu” (Bức thư tình thứ 3)… Thật sự khi nghe nhạc tình Đỗ Bảo, tôi càng yêu hơn vẻ đẹp của những nỗi buồn khi chúng buồn mà vẫn rạng ngời sự bình yên và sức sống. Và dẫu biết sẽ chia tay, buồn là thế, nhưng vẫn sống trọn phút giây hiện tại khi còn bên nhau: “Hãy nói mình yêu nhau một lần cuối, rồi cho những khoảng trời hạnh phúc nhạt nhòa đôi tay níu giữ” (Cỏ mềm).

Thiên nhiên trong tình yêu.

Để liệt kê hết được những lời tình ca gắn với thiên nhiên cảnh vật quả thật là không thể, vì bài hát tình yêu nào của Đỗ Bảo cũng đều có thiên nhiên hiện hữu. Đỗ Bảo lấy cảnh tả tình, để những chuyện tình yêu được đặt trong những bối cảnh phù hợp, từ đó khắc họa rõ nét hơn cảm xúc yêu của hai người. Đó là “khi ánh hoàng hôn xuống vườn, lắng nghe trái tim dại khờ” (Bức thư tình thứ tư). Là khi hẹn hò với “ban mai về trong tiếng chim hót, những sáng mùa mưa rất thanh vắng” (Những khung trời khác). Khi có em thanh tân với “tay em đùa với tóc mặc mùa xuân sau vai” (Biết mãi là bao lâu). Tới những bồi hồi của “phố xá sau phút giao mùa ấy, khói ấm thao thức từng chồi cây, tiếng gió ngan ngát mối tình ấy” (Mùa cây trổ lá). Rồi tươi vui của một “ngày hè rất xanh” trên “đại lộ vắng vẻ” với nắng ươm “ồn ào trên vai người nhuộm cháy” còn em thì ngập tràn hạnh phúc khi được “tựa vai anh” với niềm tin “sẽ còn bên anh đi đến cùng trời” (Ngày cuối tuần rực rỡ). Và ấm áp là “mùa đông những ngọn đèn vàng, anh nhớ em” (Bức thư tình đầu tiên).

Lối tả cảnh của Đỗ Bảo rất tinh tế với cách dùng từ độc đáo mà vẫn giản dị, bình thường nhưng lại đắt giá. Những câu chữ anh dùng để tả cảnh từ đó tả tình đều là những câu chữ được chưng cất từ cảm xúc đẹp đẽ của người nghệ sĩ đã và đang yêu, yêu tình yêu của chính mình và yêu cho cả những mối tình thầm lặng ngoài kia của bao đôi lứa. Đỗ Bảo không dùng những từ dễ cho bài hát của mình, và thật lạ là cả khi anh dùng từ tưởng dễ thì khi giai điệu cất lên, những từ ngữ đó lại trở nên đặc biệt vô cùng. Và thiên nhiên cứ thế, lặng lẽ song hành cùng tình yêu, đưa tình yêu của các nhân vật đạt đến tận cùng cảm xúc và cảm giác. Để mùi hương từ mỗi bài hát cứ tỏa nhẹ, lan dài khi “chỉ còn mùi hương thoảng cánh hoa chiều ở rất gần, vẫn dõi nhìn em những cánh tươi nhỏ” (Đóa hoa nở muộn).

*****

Có một bài hát mà tôi rất thích đó là bài “Thời gian để yêu”, đó là một bài hát không thể không nhắc đến khi nói về tình ca của Đỗ Bảo. Tôi vẫn nhớ có biết bao ngày tôi nghe mãi nghe hoài bài hát ấy qua giọng Nguyên Thảo, một giọng hát đầy nội lực, đầy sức sống với cá tính riêng có. Và bài hát cứ thế nhảy nhót trong đầu tôi, vui vẻ, hồn nhiên, nhắc nhớ tôi biết yêu những điều quen thuộc nhỏ bé và sống chậm lại để cảm nhận tình yêu đang bền bỉ tồn tại. Không chỉ là tình yêu đôi lứa mà còn là tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống nên thơ đẹp đẽ này. “Ngôi nhà ta ở hay chiếc áo ta mang. Đôi lần ta chỉ hạnh phúc vì ngọt nắng thu sang… Chậm lại nhịp sống, để ta lắng nghe, ồ những giọt sương nhỏ reo hát mùa thu”… Câu kết của bài hát thật ấn tượng, ngắn gọn mà ý nghĩa – “giờ đã là lúc mà thời gian để yêu, giờ là lúc sống giấc mơ đời mình”. Chỉ cần hai câu ấy thôi đã đủ nói lên tất cả những gì cần nói. Không phải lúc nào khác mà chính là lúc này: Thời gian để yêu và để sống giấc mơ của đời mình!

Tôi không có kiến thức về âm nhạc, tôi chỉ có thể cảm nhận chúng bằng trái tim và bản năng ngây ngô của mình mà thôi. Với tôi, lối gieo vần, gieo nhạc không lặp lại, không dễ dãi khiến cho nhạc của Đỗ Bảo nói chung và nhạc tình của Đỗ Bảo nói riêng thật đặc biệt. Tôi thích cách dùng từ trong các câu hát, thích cách đan cài câu ngắn rồi câu dài, mà qua đó tác giả diễn tả được rõ nét cảm xúc và những nhịp đập tình yêu của các nhân vật. Tôi thích nhịp điệu trong các bài hát anh, cách ngắt nghỉ lên xuống và nhất là cách gieo nhạc rất lạ rất riêng khiến người nghe dù không biết về nhạc lý như tôi phải ồ lên thú vị vì sự mới mẻ và đặc biệt mà tác giả mang đến.

Mỗi bài hát là một câu chuyện tình tựa như tác giả đang vẽ tranh bằng nốt nhạc. Vậy nên khi nghe một bài nhạc tình, ta có thể hình dung ra toàn cảnh một chuyện tình yêu như khi đang xem một bức tranh vậy. Có ánh mắt, nụ cười, vòng tay ôm, ô cửa sổ, ánh ban mai, tiếng radio, con đường se lạnh, mùa hè tiếng ve sầu, đại lộ vắng vẻ, mùa mưa thanh vắng,… Tất cả như những nét vẽ dịu nhẹ đằm sâu trong một bức tranh tình yêu nên thơ mà cũng đầy triết lý và tự sự. Bức tranh tình yêu mà Đỗ Bảo vẽ bằng âm nhạc có chứa đựng màu sắc, tiếng động và cả hương thơm trong lành nữa.

Published in: on 07/12/2020 at 10:03 Sáng  Comments (3)