Bỏ lại sau lưng ngày mỏi mệt
Về với giấc ngủ ấm thật sâu
Đơn giản
Kể từ ngày đơn giản
Dễ hài lòng dễ vui
Nhìn ai cũng thấy có
Chút êm ái yêu đời
Nếu buồn chỉ một tẹo
Rồi lại lăn lóc cười
Nên đã ba mấy tuổi
Lại nghĩ mới teen thôi 😄
Trăng của Ngọc
Chọn khoảng trước em
Mái mờ mỏi mệt
Để khoảng sau em
Trăng tròn tha thiết
Lặng yên gìn giữ
Những điều sáng trong
Mờ xa để nâng
Hồn nhiên thưa vắng.
Có những đêm hiền như đêm thu
Trăng xanh cỏ dịu hắt hiu bờ
Lá rung dưới ánh cười khe khẽ
Thấp thoáng em về với dạ thưa.
Anh tự nhốt mình
Vào trong nỗi nhớ
Trăng cũng theo anh
Về nơi em ở
Dưới vồng cầu cũ
Gió thổi trên tay
Bước trên cỏ dày
Trăng êm soi lối.

Họa tiết
Những mảng màu
Hòa theo nhau
Làm nên kiêu hãnh
Trăng xanh xao
Hay trăng cô tịch
Dẫu chẳng thốt lời
Dù không thể tới
Nỗi buồn vời vợi
Êm ái như đêm.
Em bảo “thơ nhỉ”. Thì thơ nhé! Chút ngẫu hứng chỉ được thế này thôi. Ảnh đẹp quá nên chị thấy câu chữ bất lực. Hihi.
(Ảnh: Nguyễn Bá Ngọc)
…
Mưa vẫn rơi cuốn hết cả niềm vui
Còn ít ỏi như sen cuối hạ
Cuộc sống mong manh đến xót xa
Em biết hay là lơ đãng?
…
Đường vẫn một mình tôi đi
Buồn vẫn một mình tôi nhận
Những ngày sờn phai nhạt nắng
Thấy mình bèo bọt tả tơi
Sắc – Không
Khi trẻ thênh thang vẫy gió mây
Thấm thoát xanh rêu mảnh thân gầy
Trăng soi vũng nước đong đáy gốc
Hỏi nhỏ trăng buồn hộ “sắc – không”?

(Nốt nhạc chiều thu – Ảnh: Lại Hiển)
Sen ru mình sau suốt mùa dâng hiến
Nhủ lòng giờ vui với nước mây thôi
Đã đi qua bao trải nghiệm trong đời
Cúi soi tâm cho đằm sâu một phận.
Có chút hơi thu
Khu phố tôi sống
Có một căn nhà
Thường khi tôi qua
Chân quen chậm lại
Ngắm nhìn mê mải
Mấy mảnh xanh rêu
Ngóng tiếng gió kêu
Trong khu vườn kín
Sớm đi dạo bộ
Thấy hoa rụng đầy
Biết thu ở đây
Chẳng tìm xa nữa.
Biển cạn
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Bien-can1-Pham-Thuy-Dung/IWBIA0CE.html
Hát tặng những nỗi buồn sâu thẳm…
Vui với kỷ niệm
Một năm trước, vào một ngày đẹp trời, sau khi uống bia rất phiêu với người tốt, tôi đi thu âm hai bài này với em gái.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Lai-gan-hon-em-Pham-Thuy-Dung/IWA886BC.html
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mong-manh-tinh-ve-Pham-Thuy-Dung/IWA886CW.html
Hôm nay lôi chúng ra vì cũng vừa đi thu với mẹ hai bài hát mới (bữa tới sẽ post). Chả lẽ lại thành định kỳ, mỗi năm hai bài vào cuối hạ đầu thu? Thế thì đến cuối đời cũng có một gia tài bài hát kha khá đấy nhỉ! 😉 Vui đáo để cơ.
Vườn ngóng em
Có ân cần cây cỏ sẽ hồi sinh
Sương lại óng trong bình minh rạng rỡ
Chút héo khô chỉ là lời nhắc nhớ
Rằng vườn quen đã rất ngóng em về.
(Chị Diễm đi du lịch bỏ vườn con ở nhà, khi về thì nó khô héo hết cả. Chị buồn và mình thì an ủi bằng bốn câu ghép vần).
Cho Thành, Nga và tôi
Chỗ chúng ta thường đến
Nơi chúng ta thường ngồi
Xích lô ta từng đi
Quán nước chè ven đê
Cỏ xanh um lúp xúp
Giờ chỉ trong ký ức
Những hồi tưởng ngắn lại
Giữa ngày dài bình thường
Theo yêu thương trầm buồn
Nhạc bớt nghe
Và mình bớt hát
Ba người chúng ta
Hai bóng bôn ba
Còn tôi ở lại
Ít khi tôi đi bộ
Theo cách của ngày xưa
Dù vẫn có mộng mơ
Nhưng không gì mới nữa
Tranh thì lâu không vẽ
Đàn rất ít được nghe
Quán ngồi cũ tróc ve
Giờ thay màu sơn mịn
Hai bóng xa mải miết
Dưới góc trời đêm sâu
Những lúc bình yên lâu
Là khi tôi nhớ nhất.
Biển sớm
Biển thức sớm cho tàu xa về bến
Gió xôn xao táp nước vỗ thân thuyền
Cát trải mình nằm đợi nắng hồng lên
Nghe sóng bé thầm thì câu chuyện kể.
(Thiên Cầm – Hà Tĩnh 24/7/2015)
Vết thời gian
Vẻ đẹp của những thứ đã nhuốm màu thời gian và trải nghiệm có sức cuốn hút rất riêng mà những thứ tươi mới chưa được nhào nặn qua năm tháng không tài nào có được.
Vết thời gian in dày trên lá
Gió luồn qua hiu hắt gân xơ
Úa màu sau mỗi đợi chờ
Vẫn luôn kiên định tôn thờ niềm tin.
Bình ảnh
Tìm tĩnh lặng chốn đây
Cho thanh thản thân gầy
Nương cửa thiền yên vắng
Chợt vơi hết sầu cay
Một giọt trong veo
Chảy vào đời hẹp
Yêu thương tha thiết
Lấp đầy hoang mang
Quan nhất thời dân vạn đại
Dân dựng quan dân nâng quan
Nhưng áo mão rồi cũng về với cỏ
Dân vạn đại dân luôn còn đó
Quan tò he quan chỉ để cầm chơi
Bức ảnh có lẽ không nói đến sự tiếp nối của mùa hay sự sinh sôi, biến chuyển của vạn vật mà ẩn chứa nhiều nhắn nhủ về lẽ sống… Sen tàn chính là sự thật về những quy luật tự nhiên mà chúng ta phải chấp nhận, thể hiện sự hữu hạn của đời người (có sinh, có tận). Hoa đồng tiền chính là những thứ phù phiếm, được xây nên từ ảo tưởng, giả tạo. Dù trông đẹp nhưng chỉ là giả, không hương thơm, không rung động. Cũng như cái mặt nạ đẹp mà mỗi người ít nhiều đều có để che đi những gì muốn giấu hoặc bảo vệ chính cái tôi nhỏ bé, yếu đuối của mình trước mọi người. Hoa giả kia thì sẽ luôn tươi mãi như những gì “có vẻ là đẹp” mà con người đang mải mê tô vẽ, đắp điếm lên. Nhưng cái giả luôn tươi chưa chắc bằng cái thật có chu kỳ hữu hạn. Cái thật có thể xù xì tàn nhẫn nhưng nó có cảm xúc, có nỗi đau, có trải nghiệm quý giá mà cái giả không bao giờ có thể có. Mỗi người sẽ chọn cho mình một cách sống, hoặc nhiều đồng tiền giả hoặc nhiều sen thật. Quan trọng là biết được quy luật của kiếp người để điều chỉnh, cân bằng hai thứ đó, rằng giả dù tươi luôn chỉ là cái tạm, là cái mà mình “làm cho ra vẻ” vậy thôi. Nếu muốn sống cuộc đời thảnh thơi, hãy biết chấp nhận những phũ phàng cuộc sống, biết đối mặt với thực tế, biết trưng ra với xung quanh cả cái xấu trần trụi để được hiểu, được cảm thông. Để được Người hơn với những buồn vui thăng trầm kiếp sống.
HOA GIẢ DÙ ĐẸP NHƯNG VẪN GIẢ
HOA THẬT DẪU TÀN VẪN ĐỌNG HƯƠNG.
Về với em
Anh sớm về với em
Ngày thênh thang nắng mới
Trên vạt cỏ non mềm
Sương tan còn ướt lối
—
Mái nhà nâu ngóng đợi
Đèn trên phố thưa dần
Con mèo xám trước sân
Cào tường rêu mấy bận
—
Về với em để lại
Nghe đài và lặng im
Bàn tay ấm lần tìm
Dải tóc mềm thơm mát.
Quán cũ
Bao quán nước giản dị trong thành phố
Nhỏ bé bình thường dường như không ai nhớ
Nhưng cuối cùng người đi xa nhận ra
Một phần thân thuộc gợi về chốn cũ
Là chiếc đèn dầu châm những đốm lửa đêm
Là chén nước chè đắng ngọt điếu thuốc quen
Là ông lão cười hiền như phố cổ…
(Quán nước Ô Quan Chưởng, chụp bằng máy phim)
Ivy thường xuân
Thường xuân em mãi thanh tân
Để tôi không nỡ vui chân chốn nào
Hương mềm lá mướt xôn xao
Yên lành thanh khiết đượm vào lòng tôi.
(Nhân xem ảnh trên fb chị Bình Minh Mưa)
Một ngày anh đi vắng
Một ngày anh đi vắng
Khu vườn không tiếng chim
Lối về mây phong kín
Em thơ thẩn đi tìm
—
Từ lâu em cứ ngỡ
Đã hết xôn xao rồi
Từ lâu em cứ tưởng
Lòng yêu đã nhạt phôi
—
Thời gian miệt mài trôi
Anh nhiều giờ im ắng
Một ngày dài đầy nắng
Bỗng dạt dào đêm… mưa…
…
Buồn âm u
Tận cùng trống rỗng
Không còn ai nương tựa
Không còn ai bên mình
Muốn bay đi
Đến nơi nào đó
Chỉ còn thanh tịnh
Và lòng nhân ái
Sự dịu dàng
Với nói năng nhỏ nhẹ
Người người thương nhau
Không cần phải nhường nhau
Vì ai cũng biết sống
…
Nhưng ở đây chỉ có nỗi buồn
Những lời tục tĩu
Những cay độc
Những tầm thường
Và tôi không hề đang sống
Tôi đã chết lâu rồi
Vì sao tôi không đủ sức bay đi?
…
Không có cảm giác về khái niệm thời gian
Bắt đầu cho những điều mới mẻ chưa hẳn phụ thuộc vào thời khắc sau trừ tịch
Phải là điều gì đó từ tận cùng thấm thía mọc lên
Cần biết bao một tình yêu đủ sức khiến mình muốn hy sinh tất cả
Không thể có hay không dám sống?
Không đủ yêu hay không dám hết mình?
Câu trả lời lửng lơ như sợi thừng vô vị
Treo trên đường vắng…
Chỉ là quá khứ
Có thể tất cả đã thành sỏi đá
Khô cong dấu giày
Có thể ngày mai sẽ thành xa lạ
Nhẹ bỗng bàn tay
Có thể trong cơn say
Lời chia ly thật như nước mắt
Mặn chát đắng cay
Hay
Phía trống em đây
Chỉ còn câm lặng
Những phù du rong rêu
Buồn đau kiếp sống
Kéo em về tăm tối
Nơi không anh và không tiếng chim
Nơi hoang vu rất giống bình yên
Nơi tình yêu thật như nỗi chết
Nơi kiêu hãnh lên ngôi
Hoặc ngu dốt tơi bời
Khi để mất đi thẳm sâu chân thật
Thành phố cuối năm
Còn chút nhớ nhung?
Không, chỉ là quá khứ.
Tự mình
Cả một buổi chiều nhiều cảm xúc, niềm vui
Chợt tan biến sau những lời cay đắng
Sẽ chẳng còn tin yêu chẳng còn sâu nặng
Mất nhau rồi gặp lại nỗi cô đơn…
—
Có còn ai muốn dấu mình vào đêm
Còn ai nữa để chạm vào say đắm
Không hiểu lòng nhau hay cố tình đánh mất
Những dấu yêu khó kiếm ở trong đời
—
Sẽ một mình ngóng giọt sao rơi
Lại một mình chạy xe trên phố cũ
Và một mình hát thầm bài hát nhớ
Tự ru lòng ấm áp một mình thôi.
Thăm trường cũ
Mùa đông trắng, những con đường sương sớm
Đưa tôi về thăm trường cũ ngày xưa
Lớp học lặng im nghe ký ức trở mùa
Bàn ghế cũ vẫn còn đây vết mực
***
Tiếng giảng bài rộn vang sân trường nắng
Loài chim nào ngủ muộn trên cây
Đôi mắt học trò chăm chú thơ ngây
Nghe cô dạy những điều hay lẽ phải
***
Bạn bè giờ đã xa mê mải
Có ai về thăm cô giáo ngày xưa
Người tận tâm trở những chuyến đò
Cho học trò đón bao điều mới lạ
***
Quên muộn phiền, quên những ngày vất vả
Vẫn miệt mài bên giáo án từng đêm
Chợt một hôm nắng rọi khẽ bên thềm
Là lúc ấy trò trở về trường cũ.
Giao hòa
Những lá sâu lốm đốm
Những lá non bung mình
Chung một khoảng trời lành
Già cứ già, xanh cứ xanh
Giao hòa thênh thang nắng.
Cuộc đời cơ bản có vậy thôi
Cuộc đời cơ bản vẫn là buồn thôi
Hạnh phúc chỉ thoảng qua như một mùi hương vội
Phía cuối ngày tiếng côn trùng kêu rỗi
Có hoài nghi trong mỗi bước chân về
—
Những ngày thu ảm đạm nặng nề
Trong thoáng chốc tình bốc hơi biến mất
Không dám chắc không dám tin sự thật
Có yêu thương vĩnh viễn ở trên đời
—
Cuộc đời cơ bản rất thiếu vui
Những gương mặt ưu tư mệt mỏi
Che giấu khát khao biện minh tội lỗi
Khổ sở gói mình trong bao nỗi buồn tênh
—
Cuộc đời cơ bản có vậy thôi
Lời đã hứa mỏng tang mây khói
Nơi đáy mắt có chút gì u tối
Bỗng thấy tình thật quá mong manh.
Sóng bé cô đơn
Nỗi trống vắng bỗng từ đâu ùa vào niêm phong niềm vui
Những vạt cỏ trên đường tôi đi bạc phơ nhàu nhĩ
Nắng xối xả tuôn tràn cho nước sôi ầm ĩ
Sông Hồng chiều như một chiếc chảo thiêu
Nói ít, nói nhiều, nói nữa, nói bao nhiêu?
Cho hết được những vỡ tan tuyệt vọng
Hạnh phúc mong manh chút yêu thương bé bỏng
Cũng tan vào tiếng sóng bé cô đơn…
Thơ rất cũ (1)
Cả buổi sáng, không muốn làm gì, nhặt được quyển sổ cũ ngày sinh viên, mải miết đọc. Và muốn lưu lại vào đây những dòng thơ – không – ra – thơ ấy…
———————————————-
Thu xôn xao (03/9/2001)
Em về giữa mùa thu
Nghe trời lành lạnh gió
Lòng không buồn không nhớ
Lòng không giận không vương
…
Có một mùa lá bay
Thơm ngỡ ngàng mái tóc
Yêu thì thầm trong mắt
Yêu dịu dàng trên môi
…
Nhặt lá, bao bồi hồi
Vàng ơi, sao lạ thế
Mùa xôn xao khe khẽ
Đó là vàng của thu
…
Có một mùa lá bay
Có một người con gái
Đi giữa trời mê mải
Tìm một lá vàng rơi.
———————————————-
Đơn phương (17/9/2001)
Cốc cà phê đắng ngày nào
Em không còn được uống nữa
Chỉ một lần thôi, có đủ?
Một lần, anh đã ngồi pha
—
Em như cơn gió trước nhà
Cuồng quay vì thương rồi nhớ
Em như xương rồng, không lá
Gai là nỗi nhớ xanh xao
—
Sống giữa những ngày thương đau
Càng nghĩ về anh tha thiết
Anh ơi, yêu không là tiếc
Anh ơi, yêu chẳng thể sai
—
Xa xôi, lặng mãi một lời
Nổi sôi chưa từng dám nói
Kỷ niệm dần trôi lặng lẽ
Em là trăng đêm cô đơn
—
Em muốn được vòng tay ôm
Được nghe lời yêu nồng cháy
Mà sao vắng im đến vậy
Anh ơi, biết có khi nào…
———————————————-
Băn khoăn (10/12/2001)
Có những lúc êm đềm như vậy
Sao lại nhớ nôn nao nỗi buồn
Tìm lại mình trên phố với cô đơn
Không, chỉ là ảo giác
—
20 lời hẹn ước cho ngày biết lớn
20 nỗi buồn chở mấy niềm vui
Những nẻo đường xa xôi
20 tuổi nóng lòng muốn tới
—
Nhớ nhung rất vội, thèm được ấp ôm
Cố nhìn anh hơn, càng thêm xa lạ
Lời yêu nồng ấm như biển cả
Lúc mặt trời lên
—
Ghìm mình không im lặng trong tay anh
Kìm lòng chạy ngược về giữa cơn thèm khát
Vừa sợ mình tan nát
Vừa sợ mình mất anh
—
Có rất ít khắc êm đềm như vậy
Sao không gìn giữ lấy
Sao đôi mắt cứ hoài động khuấy
Cho nỗi buồn giăng kín màn đêm
—
Anh hãy xa em
Chả lại em phút bình yên thực sự!
———————————————-
Không phải tình yêu (13/02/2002)
Những cuộc tình tôi
lênh đênh
lan tràn nhịp thở
bờ môi mềm dạt dào nỗi nhớ
mông lung
Giữa bao chộn rộn ngày thường
giữa bao lo toan đời sống
khát khao bùng dậy
hoang vắng cô đơn
Tôi cạn kiệt xúc cảm
Chỉ còn lại dạn dĩ
được đắp bồi qua mỗi nụ hôn
Lâu rồi quên mất tình yêu
chỉ còn thói quen cần được che chở
Áp môi mình vào ai
cũng chỉ nghe khô nhạt đắng chát
Có hay không
những cảm xúc dối lừa?
———————————————-
Ngẫm suy (21/02/2002)
Cuộc sống biến suy không ngờ
Những mối tình ào qua như lũ
Dồn lại bao rác cặn
Níu lại chút rong rêu
Dại dột
Buông xuôi
… Đến một ngày nào đó
Thấy loài người là một cõi hư vô
Chỉ còn niềm thương tuyệt vọng
Chút dấu vết an bình
Của cái tôi buồn đau
Mang nặng lòng trắc ẩn
Vinh quang dối trá
Hạnh phúc lọc lừa
Tình thương rẻ rúng
Lặng lẽ những trải nghiệm
Của tình yêu này rồi tình yêu kia
Còn lại gì
Cô đơn tuyệt vời
Và lạnh lùng không muốn xóa bỏ
… Nhưng lòng tin vẫn chiến thắng
Cả những kẻ cuồng si nghi ngờ cuộc sống
———————————————-
Cuộc tình đã qua (29/4/2002)
Con đường bụi mờ
Cô đơn ào về vô cớ
Kỷ niệm dần loang vỡ
Những giọt buồn xa xôi
…
Cuối xuân rồi
Gió cố níu hơi lạnh cũ kỹ
Ngày ngưng đọng
Mà tình trôi rất nhanh
…
Phố xá mới lạnh tanh
Người qua, ai thảng thốt
Và hy vọng vụt tắt
Giữa ồn ào hư vô.
(Cổng trường Đại học Quốc gia)
———————————————-
Trạng thái (4/6/2002)
Những tháng ngày trơ trọi
quên cả mình là ai
quên mình đang sống vì cái gì
quên đi tìm một tình yêu mới…
—
Buồn đau đi qua
bỗng thấy lãnh đạm
sờn lòng thất vọng
nhiều cuộc tình
có cũng bằng không
—
Hy vọng… tuột dốc
thắc thỏm… đợi chờ
tất cả cho đến phút này
dường như vô vị
—
Cảm giác đâu rồi
nước mắt đâu rồi
đi đâu hết cả
sao chỉ còn vô thức
sao chỉ còn bơ vơ?
—
Mưa nắng mặc lòng ai đó
riêng mình một cõi mênh mông
bảo rằng “ừ, thôi, thây kệ”
cho lòng bớt thấy trống không.
———————————————-
Nếu (07/6/2002)
Nếu em bảo, em tiếc nuối
về thời sinh viên đã qua
có lẽ là… anh cười nhạt
—
Nếu em bảo, em nhớ quá
cái ngày đi dưới cơn mưa
có lẽ là… anh gạt phắt
—
Nếu em bảo, em yêu anh của ngày xưa
lơ ngơ luống cuống
đứng trước cửa nhà em
có lẽ là… anh nhăn mặt
—
Bởi tình yêu
chỉ còn là dấu vết
nâu mờ trên mái ngói màu rêu
—
Bởi tình yêu
chỉ còn là dĩ vãng
mong manh phai nhạt trong chiều.
(Tòa soạn báo An ninh Thủ đô)
Điều giản dị
Chiều về
nấu nồi cơm nóng hổi
tất bật nói cười
giữa nghi ngút khói
thơm nức bình yên
***
Tối tối
đi lại trong nhà
nhẹ nhàng thư thái
váy mềm chấm gối
cốc nước lọc
cái xiết tay
trôi êm một ngày
***
Đêm
sẽ ngủ hồn nhiên
say men nồng đượm
chìm vào mơ
cơn mơ bình lặng
sau nỗi hân hoan
vỡ òa cảm xúc
——-
Nhiều ngày đi qua dường như bão tố
Nhiều ngày qua rồi như là không có
Nhiều lúc xa xôi như là chưa quen
***
Điều giản dị cho một ngày không tên
Mơ rồi… để đó.
…
Em đi đâu đó không về nữa
Chỗ cũ tôi ngồi gỗ lên rêu
Tháng năm ôi thiu
Lòng tôi mục rữa
Tôi không xây bia mộ
Không làm người quản trang
Không khói hương võ vàng
Cứ mải đuổi tìm
Nụ hôn em bay lượn
Dại khờ với đùa cợt xa xôi
Lòng úa nhàu hoang vu cỏ rối
Đêm nay em ở đâu
Mang theo nụ hôn sâu thẳm
Ám ảnh
Dối lừa…
Chấm hết
Cực đoan đi, chấm hết đi
Tháng ngày ngả nghiêng say cùng cơn gió lạ
Chấm hết tất cả
Như người đi buôn mất sạch vốn liếng sau cơn bão ào qua
Chấm dứt như mùa xuân không bao giờ trở lại
Trả về thực tại một nhạt nhẽo bình thường
Hãy thật lòng bỏ buông
Không làm ai tổn thương thêm nữa
Đôi khi đôi khi
Đôi khi nhìn lại
Đắng cay xa ngái
Kiếp sống như rong
Gối đầu trên sóng
Đôi khi chợt thấy
Yêu đến bất ngờ
Một tin nhắn nhỏ
Niềm vui như cỏ
Mọc lan trên vai
Đôi khi nhớ ai
Mà tim chùng lại
Như dây guitar
Chờ người gẩy mãi
Đôi khi đôi khi
Bắt được khoảnh khắc
Yêu thương chân thật
Như sương ban mai…
Tặng Thùy
Mắt em như dòng sông nhỏ
Êm đềm thanh mát chiều thu
Tháng 9 ngày em về phố
Cỏ mềm theo gió đong đưa
…
Bình yên theo chân em bước
Gót lành, trái ngọt thơm tho
Em cười xôn xao như nắng
Lòng tôi trong veo ngu ngơ
…
Là em thông minh nhanh nhẹn
Thanh tân, nồng ấm, dịu dàng
Gió bay đượm hương tóc mượt
Em như mây trôi hân hoan
…
Quán chiều hơi may vấn vít
Cà phê thấm ngọt bờ môi
Loài chim non ngại ngùng hát
Phân vân mãi chẳng nên lời
…
Nhạc lan trong đêm tĩnh lặng
Chìm lắng cơn mơ xa xôi
Gần thôi một ngày tri kỷ
Sẽ bên em suốt cuộc đời
(16/5/2014)
Cạn
Thiếu những bước chân rảo bộ
Bên cỏ rối bời, lăn từng viên đá nhỏ
Vắng im cà phê buổi sáng
Cạn mùi bè bạn thơm tho.
—
Thấy thật gần mà lại ngó lơ
Như chả biết quen, chưa từng thân thiết
Đã thật sự tàn phai, đã hết ngày da diết
Có thể chết rồi cũng tránh đến chào nhau.
—
Cà phê giờ chỉ toàn “take away”
Vội vàng uống nhanh, chưa kịp nghe hương vị
Bạn giờ xa như một ngày ầm ĩ
Chực trôi qua như những vảy bụi mờ.
Enter
Kiểu thơ tôi hay làm
Chỉ là gõ enter
Xuống dòng cho ra vẻ
Một cái gì hay ho.
—
Kiểu chuyện tôi hay kể
Vẫn những chuyện cũ xưa
Vì chuyện vui chuyện mới
Ít thấy nhớ bao giờ.
—
Kiểu nghĩ về quen thuộc
Là nhớ điều đã qua
Mặc cho xa tít tắp
Hoặc buồn như mây xa
—
Nên thơ không đích thực
Vẫn luôn muốn enter
Để thẳm sâu quá khứ
Lưu mãi tận đến giờ.
Khoảnh khắc
Nếu khóc vì điều đẹp đẽ, nước mắt là ngọc trong veo…
… Có những thứ dường như quá mơ hồ. Có những thứ hình như không có thật. Có những thứ không thể đặt được tên…
—–
Lời tôi sao nghe nhẹ quá
Vòng tay là thật hay mơ?
Biển đêm lặng thinh êm ả
Hiền lành như một bài thơ
****
Sóng vỗ thảnh thơi nhẹ nhõm
Mây trôi lặng lẽ vu vơ
Có cơn gió bé bất ngờ
Thăm tôi chẳng hề báo trước
****
Niềm vui giữ sao lâu được
Dịu dàng hạnh phúc chạm qua
Ánh đèn biển lặng lẽ xa
Như mắt cá buồn sau lưới
****
Ai qua như là đêm tối
Ngày xưa chỗ ấy ta ngồi
Ai đã trở về chốn mới
Nơi vui, bụi bặm tơi bời
****
Rồi sẽ chẳng gặp kỷ niệm
Rồi sẽ quên lãng màn đêm
Và đã lại thành xa lạ
Như chưa từng có bình yên
****
Niềm vui mong manh như lá
Rụng xuống một ngày gió lên
Chia tay như là chưa quen
Trở về ngày thường vội vã
****
Xiết vai một đêm kỳ lạ
Thả trôi hạnh phúc mơ hồ
Cho vào một ngăn kỷ niệm
Đặt tên bằng những câu thơ.




























