em đã đọc đâu đó cái tựa như thế
trong một ngày thiếu nữ xa xăm
và tin đời mình luôn bình yên
như sự thật
***
chúng ta đã thấy ổn
khi đeo vào tay chiếc nhẫn duyên phận
mỉm cười đón ánh mắt bình minh
trong từng ngày thức giấc
***
nhưng em có biết đâu
sự thật chưa bao giờ được bình yên
bởi sự thật nhiều khi tàn nhẫn
***
chúng ta không thấy ổn
dọc chuỗi ngày cách xa
những chếnh choáng trong phút bôn ba
không nhau, ai mà biết nổi
***
chúng ta đã chưa thể ổn
chầy chật định vị lại
đôi chân chót lạc lối về
trói con tim lạc nhịp say mê
những chân trời khác
***
chúng ta lại sẽ ổn
dưới mái nhà ấm áp thương yêu
bờ vai nhỏ bé dịu dàng
đủ sức không?
níu lại
***
hãy nhìn thật gần những điều nhỏ bé
đời hồn nhiên chỉ nhẹ tênh như thế
chúng ta sẽ ổn thôi mà,
chỉ cần em thấy ổn
trong bữa cơm chiều ngập nắng hoàng hôn.