Lâu rồi mới nghe mưa đã đời như thế. Mưa muộn.
Mưa cũng gợi nhớ nhiều chuyện đã qua từ lâu. Chuyện đáng nhớ, nhưng phần nhiều là buồn.
Giờ có thể đã bình yên hơn khi nghe mưa.
Vì theo ngày tháng, cái gì rồi cũng phai nhạt dần…
Lâu rồi mới nghe mưa đã đời như thế. Mưa muộn.
Mưa cũng gợi nhớ nhiều chuyện đã qua từ lâu. Chuyện đáng nhớ, nhưng phần nhiều là buồn.
Giờ có thể đã bình yên hơn khi nghe mưa.
Vì theo ngày tháng, cái gì rồi cũng phai nhạt dần…
Em hỏi tôi một câu hỏi mà tôi thấy để trả lời được phải suy nghĩ nhiều, đặc biệt phải rất hiểu em và đời sống em đang sống. Tôi hẹn sẽ nói chuyện với em sớm, vậy mà im lặng cho đến hôm nay. Vì thời gian quá eo hẹp, mà trò chuyện thì không thể phiên phiến.
Cô bé ấy, người tôi đã gặp cách đây 3 năm, theo cảm nhận của tôi là người vô cùng đặc biệt. Dù em không thể hiện nhiều, nhưng tôi có thể đọc được trong suy nghĩ của em ít nhiều tâm trạng của một cô bé đang có những ưu tư sâu kín của riêng mình. Khi được em hỏi một việc liên quan đến quyết định lớn trong đời em, tôi đã thực sự vui sướng, vì mình đã được tin tưởng, nhất là với một người khó mở lòng như em (là điều em tự nhận).
Theo thời gian, tôi già đi, cảm xúc ít nhiều vơi cạn. Vì mải luấn quấn vào những điều vụn vặt áo cơm của đời sống, tôi có lúc đã trở nên nhạt nhẽo khó chấp nhận. Những người như em đã cho tôi nhìn lại mình, và khiến tôi muốn khôi phục con người tôi của nhiều năm về trước. Tôi sẽ có một buổi nói chuyện thật dài với em, cô bé sâu sắc mà tôi yêu mến. Hy vọng tôi sẽ mang lại cho cô bé ấy một niềm vui, sự vững tin mà em đang thực sự rất cần để bước vào cuộc sống đích thực mà em mong muốn.
Chico gọi tôi qua msg Facebook. Tiếng Anh chập choạng khiến cuộc nói chuyện của chúng tôi chậm hơn so với những cuộc nói chuyện khác. Chàng trai thông minh, vui tính, hòa đồng của đất nước Chile luôn khiến tôi cảm thấy an toàn khi tiếp xúc. Tiếc là tôi chưa thể cải thiện tình trạng tiếng Anh của mình để trao đổi với Chico nhiều hơn về các lĩnh vực mà tôi nghĩ tôi và anh ấy có thể đồng cảm. Ngôn ngữ đúng là một rào cản trong nhiều mối quan hệ của tôi. Chỉ vì quyết tâm và kiên trì của tôi chưa cao.
Tôi nhớ lần đến Việt Nam của anh ấy và Carmen, tôi đã không đón tiếp các bạn Chile được như tôi mong muốn. Chỉ vì thời gian eo hẹp, tiền ít và một số điều tế nhị khó nói. Khi các bạn ấy rời Việt Nam, tôi chả còn đồng xu nào mua quà để tặng, đó là điều tôi ân hận nhất. Chia tay ở ngõ Trung Liệt trong đêm muộn, tôi chỉ kịp dúi vào tay Carmen miếng phim thấm dầu dành cho phụ nữ, chả hiểu Carmen nghĩ gì và có thấy buồn cười không? Tôi cũng muốn đưa các bạn ra sân bay như khi đón các bạn từ sân bay vào đất nước mình, nhưng điều nhỏ bé đó cũng không làm được. Cuộc đời, có nhiều điều nhỏ bé như thế cứ trôi qua… Và các bạn thì xa mãi…
Đường Thái Hà gần nhà bố mẹ tôi có treo một biển quảng cáo chụp đôi mắt một chàng trai. Đôi mắt đó giống Chico kinh khủng. Mỗi lần đi từ nhà mình sang nhà bố mẹ, tôi thường ngước nhìn lên biển hiệu ấy và nhớ bạn Chico. Nhớ chiếc áo sọc của bạn, tiếng nói như chim, đôi mắt sáng và miệng cười hồn hậu.
Tôi hứa sẽ gửi ảnh bố từng chụp cho Chico và Carmen lâu rồi, nhưng buồn cái là chưa tìm lại được ảnh do thất lạc. Thật ngại quá, vì tôi biết các bạn rất trọng chữ tín, cũng như tôi, đã hứa thì không thể nuốt lời.
Hà Nội mùa này thời tiết rất đẹp. Không như lần các bạn đến mưa gió âm u. Tôi vẫn mong có lần nào đó được đón các bạn tại Việt Nam với những vạt nắng ấm và có nhiều thời gian tự lái xe đưa các bạn đi chơi khắp mọi nơi. Khi các bạn về có thể đặt vào vali các bạn một món quà ý nghĩa. Còn lúc này, tôi mong Chico có thể cảm nhận được tôi khi tôi không thể diễn đạt trọn vẹn bằng ngôn ngữ.