Cuộc đời rất rất nhiều điều bất ngờ xảy ra, không bao giờ ta kiểm soát nổi. Vui đấy rồi lại buồn ngay đấy. Nỗi buồn ào tới như những cơn sóng gầm, và ta bị nhấn chìm nghỉm trong nó, không thể vùng vẫy, tưởng chẳng thể sống sót.
Ấy thế mà, bằng cách nào đó, thật kỳ lạ, hay thật tất yếu, ta vẫn tiếp tục tồn tại. Đi qua cơn sóng buồn, dù hoang tàn xác xơ, ta vẫn sống tốt và sống vui. Dẫu biết một lúc nào đó cơn sóng buồn sẽ bất ngờ xô tới, ta vẫn cứ quên hết để vui tươi như không còn bất cứ nỗi buồn nào có thể làm ta chao đảo nữa.
Và đời cứ thế… chực chờ những con sóng dữ dội bất ngờ… Và ta cứ thế, vật lộn gắng gượng lẫn hồn nhiên ngơ ngác để đứng vững. Rồi đôi khi tự hỏi, ta đã thoát khỏi những u tối hiểm nguy ấy bằng cách nào.

Những ngày thật buồn em đi ngủ chị ạ. Đã đi qua bão giông đủ nhiều, để biết rằng rồi nó sẽ qua đi, chỉ là đôi lúc nó ở lâu một chút, đôi lúc lại chỉ như cơn gió thoảng. Dù gì thì em vẫn luôn tin rằng, những điều tốt đẹp nhất, ta vẫn chưa từng được trải qua.
ThíchThích
Chị cảm ơn em. Chị cũng tin như em.
ThíchThích
Có thể, đến một độ tuổi nào đó, người ta chọn lùi ra xa, ngắm biển từ rất xa, và ngắm sóng từ rất xa.
ThíchĐã thích bởi 1 người
❤️
ThíchThích