Đây là bài tôi viết trên page Winlinh từ 5/11/2020, nay nhân đọc được một bài có nội dung tương tự của một bạn trong blog, tôi chợt nhớ ra nên tìm bài cũ up lên đây để lưu lại. Sau thời điểm viết bài này, đôi khi tôi vẫn gặp những trường hợp bê thơ mình đi mà cố tình không để nguồn. Nhưng dần dần, tôi buộc phải học cách quen với điều đó và tự nhủ, chữ của mình vẫn mãi là của mình. Ai đó mượn dùng mà cố tình biến thành của họ thì nó vẫn luôn chỉ là cái vay mượn, ăn cắp mà thôi.
Bỗng có chút tâm tư, muốn chia sẻ với những ai đã đồng hành cùng trang Winlinh một thời gian đủ để cảm nhận được một góc nhìn, một thái độ của Winhlinh với cuộc sống. Những chia sẻ không đầu cuối, những ý nghĩ chợt đến, ai muốn đọc, ai không, đều rất trân trọng!
Mấy hôm nay mình và bạn bè mình bỗng dưng hay nhắc đến vấn đề “bản quyền”. Đó là khi bạn bè hay bản thân mình thấy những sáng tác của Winlinh trôi nổi trên mạng internet. Có sáng tác để nguyên bản, có sáng tác dẫn nguồn (mình vô cùng cảm ơn) và còn nhiều những sáng tác không có tên Winlinh đi kèm. Thậm chí có sáng tác bị cover lại cả hình vẽ và đổi tên tác giả thơ. Người sáng tạo như mình khi thấy những thứ là của mình bỗng chơ vơ không ai biết của ai, thậm chí thay hình đổi dạng tác giả, cũng không khỏi ngẩn ngơ một chút. Rồi người bạn thân thì khuyên mình nên làm cách nào đó để bảo vệ chất xám tốt hơn như in sách, làm clip và cả… ngưng public những sáng tác mới. Biết ơn sự lo lắng của bạn khi bạn sợ sự sáng tạo của mình không được ghi nhận. Nhưng mình vẫn nghĩ dại khờ rằng mình không thể ngừng lại việc đăng những sáng tạo của cá nhân lên page Winlinh.
Bởi mục đích chính của mình là mong muốn được chia sẻ và góp phần lan tỏa những điều tích cực cho cuộc đời. Được các bạn copy, chia sẻ cũng là may mắn của mình chứ. Nên có tên đi kèm được thì tốt, không tên đi kèm cũng đành vậy thôi. Dẫu đóng góp của mình cho cuộc đời thật đơn sơ, nhỏ bé, đôi khi bị khuất lấp so với bao thứ lung linh ngoài kia, thì mình vẫn muốn bền bỉ âm thầm làm việc đó. Còn đôi lời muốn dành cho bạn, những người đọc mình, nếu có thể, hãy để tên Winlinh đi kèm những thứ các bạn mang từ nhà mình đi. Đó chính là sự động viên lớn nhất mà mình mong được nhận.
Về nội dung thơ văn, hình vẽ hay lời hát, mình là người không chuyên, nên mọi thứ chỉ dừng ở mức độ đơn thuần, giản dị như vậy. Biết ơn người có thể cảm nhận những gì mình chia sẻ. Và biết ơn cả những góp ý lẫn lời chê. Đã công bố sáng tác của mình ra với đời, thì phải chấp nhận nghe bình luận muôn hình muôn vẻ. Và dù chê, mình cũng vẫn luôn lễ phép, chân thành cảm ơn. Bởi quan điểm mỗi người mỗi khác, hay hoặc dở cũng tùy cảm nhận mỗi người. Mình vẫn muốn cảm ơn lời chê là do mình nghĩ: Khi bạn đã đọc và để lại bình luận, nghĩa là bạn cũng đã dành cho mình thời gian, công sức và sự quan tâm nào đó. Và lời chê cũng giúp mình chỉnh sửa bản thân tiến bộ hơn mỗi ngày, tránh để bị rơi vào cái ta ảo tưởng.
…
Ai bảo trời đẹp làm chi, để Winlinh hôm nay bỗng trở nên nói nhiều. Chúc các bạn luôn mạnh khỏe và an ổn trong tâm hồn! Cảm ơn các bạn đã luôn dành cho Winlinh một sự chia sẻ và động viên ấm áp! ❤